Editor: Mứt Chanh
Cô trợ lý giống như một chú cún con nhỏ, ngồi thụp xuống bên cạnh đầu giường của Mộ Kiêu Dương, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Mộ Kiêu Dương quả thực quá mệt mỏi, sau khi đón cô, anh không quay lại sở cảnh sát mà trực tiếp về nhà và đổ gục trên giường ngủ say.
Lúc đó, cô trợ lý Tiêu còn phản đối: "Ơ, chẳng phải anh bảo để em về nhà nghỉ ngơi sao?" Nhưng ngay sau đó, cô đã thua trận trong nụ hôn bất ngờ của bạn học Mộ, đành cam chịu bị anh bắt cóc về nhà mình.
Khi được anh cõng lên lầu, trên đường rẽ, tay cô vô tình chạm phải chậu hoa "Quý Cô Bella" – một giống hoa mới mà anh vừa nuôi dưỡng, với những gai hoa màu tím kiêu sa và yêu mị. Anh nhắc nhở: "Đừng động vào, em thấy mình chưa đủ nóng bỏng, còn muốn thử nghiệm hiệu quả k*ch t*nh mạnh mẽ của quý cô này sao, hử?"
Làm sao có thể ngủ ngon một giấc sau chuyện này được… Tiêu Điềm Tâm cạn lời
Sau đó, anh trực tiếp đặt cô lên giường của mình, còn bản thân thì ngủ trên chiếc giường gỗ cạnh máy tính. Dù cùng một phòng nhưng anh vẫn giữ chừng mực như cũ.
"Ngoài miệng thì ghê gớm, nhưng trong lòng lại là một quý ông bảo thủ." Tiêu Điềm Tâm khẽ chạm đầu ngón tay lên đôi lông mày của anh, trượt dọc theo sống mũi cao thẳng, cho đến khi dừng lại trên đôi môi anh.
Mộ Kiêu Dương vì quá mệt mỏi nên dù bị cô trêu chọc, anh vẫn không tỉnh giấc.
Khi điện thoại vang lên, Tiêu Điềm Tâm liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ sếp lớn Lệ An An. Đầu óc cô bỗng rối tung, vội vã bắt máy.
"Tôi nhớ kỳ nghỉ của em là mười ngày nữa đúng không? Em đã bốn ngày không đến công ty rồi."
Tiêu Điềm Tâm hi hi ha ha đánh Thái Cực: "Sếp à, haha, chẳng phải khách hàng lớn Mộ Kiêu Dương là do anh nhận sao! Anh ấy đặt hàng một loạt trang phục cả hai mùa xuân và thu, sao mà em làm nhanh được chứ? Với lại, công ty mình làm việc linh hoạt, không nhất thiết phải có mặt ở văn phòng mà…" Nhưng giọng cô càng nói càng nhỏ.
Chao ôi, cô đã bị Mộ Kiêu Dương "bắt cóc" lên thuyền giặc rồi, e rằng từ giờ cô cũng chẳng thể quay về ngành thời trang được nữa…Khóc huhu…
Lệ An An bên kia đầu dây im lặng một lúc rồi nói: "Thôi được rồi, mười ngày tới em không cần quay lại. Nhưng trước khi nghỉ, em nhất định phải hoàn thành công việc đang dang dở. Mộ Kiêu Dương gì chứ? Cậu ta mà cũng được coi là khách hàng lớn của tôi ư? Thôi bỏ đi! Hai bộ âu phục cao cấp của ông Piero bên Ý, em không ngủ cũng phải làm xong cho tôi. Nếu không xong, kỳ nghỉ bốn tháng của em sẽ bị hủy, em phải ngoan ngoãn quay về làm việc ngay."
Nói xong, đầu dây bên kia lập tức ngắt máy. Tiêu Điềm Tâm khá buồn rầu, quyết định nhờ An Tĩnh ra mặt để thu thập sếp lớn!
Nhìn sắc trời đã tối hẳn. Nghĩ đến hai người cũng đã ngủ khá lâu, Tiêu Điềm Tâm lấy một cuốn sổ vẽ từ trong túi xách ra, lấy một cây bút chì than và bắt đầu phác thảo từng đường nét khuôn mặt anh.
Ngũ quan của Mộ Kiêu Dương sắc nét và mạnh mẽ, đường nét khuôn mặt đầy tinh tế. Anh nằm nghiêng, nhìn nghiêng thấy sống mũi cao thẳng, góc độ ấy thực sự hoàn mỹ. Cơ thể mảnh khảnh, đường cong uốn lượn, tỷ lệ giữa eo và chân với đường nét vân da mịn màng đạt đến mức hoàn hảo.
Cô vẽ một lúc thì khuôn mặt lại đỏ bừng. Đặt quyển sổ vẽ sang một bên, cô bước tới mép giường, ngẩn ngơ nhìn gương mặt đang ngủ của anh. Nhớ đến dáng vẻ của anh trên sàn diễn thời trang, anh chỉ mặc một chiếc quần tây, dây lưng thắt lỏng lẻo, thân trên quấn một chiếc khăn quàng cổ tối màu. Sự kết hợp vừa hoang dã, vừa gợi cảm lại pha lẫn vẻ cổ điển thanh lịch. Nhưng ánh mắt anh khi đó thì lạnh lẽo, chỉ khi nhìn về phía cô thì ánh sáng trong đó mới trở nên cháy bỏng.
Không cẩn thận, cô nàng đáng yêu Tiêu Điềm Tâm bỗng nhiên chảy máu mũi.
Một giọt máu "tạch" rơi xuống cổ của Mộ Kiêu Dương. Ngửi thấy mùi máu, anh bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
"Điềm Tâm, em không sao chứ?" Mộ Kiêu Dương lo lắng đến mức vội vàng ấn hai bên cánh mũi của cô. "Tự em giữ chặt đi, để anh đi lấy túi đá chườm cho em. Giữ 4-8 phút, ngoan nhé."
Tiêu Điềm Tâm hơi buồn cười, giọng nghèn nghẹt vì đang bóp mũi: "Chuyện nhỏ thôi mà, anh đừng lo lắng quá."
Anh mang túi đá tới, giúp cô chườm lên mũi, "Có lẽ là do không ngủ đủ nên nóng trong người. Uống chút trà mát sẽ tốt hơn. Trong tủ còn một gói trà ngũ hoa, lát nữa anh sẽ pha."
"A Dương, anh thật tốt với em!" Tiêu Điềm Tâm lại quay về dáng vẻ cún con, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn chủ nhân của cô.
Bị đôi mắt to tròn đen láy của cô nhìn chăm chú, Mộ Kiêu Dương đột nhiên đỏ mặt, anh chỉ cảm thấy hết cách với cô.
"Grừ!" Chó nhỏ Happy không biết từ đâu chạy tới, trên cổ quấn đầy dây leo xanh. Nó ngậm quyển sổ vẽ của Tiêu Điềm Tâm đặt trên bàn, chạy đến bên giường, hào hứng dâng lên cho anh, "Grừ!"
Mộ Kiêu Dương thoáng ngẩn người, nhận quyển sổ từ miệng Happy. Khi nhìn thấy bức vẽ của cô, người mẫu là anh thì anh ngay lập tức hiểu ra lý do cô chảy máu mũi. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đột nhiên đặt túi đá xuống. Khi cô chưa hiểu chuyện gì mà trừng mắt nhìn anh, tay anh từ từ tháo từng chiếc cúc áo sơ mi trắng.
Tiêu Điềm Tâm chân chó cười hì hì, "Anh…… Anh làm gì?"
"Không phải em muốn vẽ anh sao?" Anh nhẹ nhàng cởi áo sơ mi bằng hai ngón tay rồi thuận tay ném xuống sàn.
Tiêu Điềm Tâm nhìn vào đường nét cơ bụng của anh, ánh mắt cô hơi lướt xuống, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!