Chương 34: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Địch Lâm sống ở vùng ngoại ô thành phố. Do khoảng cách khá xa so với trường đại học nên trong nửa năm qua, anh ta chủ yếu ở tại ký túc xá dành cho giảng viên mà trường cung cấp.

Mà địa chỉ ở ngoại ô của Địch Lâm đã được Hà Mục Đồng lấy được. Khi đến nơi, cũng chính là khu vực Hoằng Phúc, mọi người mất một lúc để tìm kiếm vì địa chỉ khá hẻo lánh.

Nhà của Địch Lâm là một căn nhà độc lập. Dù đơn sơ, nhưng nhìn bề ngoài khá sạch sẽ. Đó là một căn nhà ba tầng nhỏ, xung quanh phải cách cả trăm mét mới có các nhà khác hoặc dân cư. Có thể nói điều này rất phù hợp với chân dung tâm lý mà Mộ Kiêu Dương đưa ra. Ngoài ra, những điều kiện như vậy quả thực thuận lợi cho việc gây án.

Trần Tinh cũng đã trở lại đội, nhưng trong lần hành động này, Hà Mục Đồng không để Mộc Thiêm Thắng tham gia. Vì Mộc Thiêm Thắng đang mang danh sinh viên, để đề phòng bất trắc, vẫn nên giữ lại một bước phòng bị.

Hà Mục Đồng quyết định dứt khoát. Sau khi quan sát căn nhà từ bên ngoài, anh ấy ra hiệu lệnh hành động. Mọi người nhanh chóng tiến vào phạm vi căn nhà của Địch Lâm.

Đang chuẩn bị gõ cửa thì bỗng nghe thấy tiếng phanh gấp. Hà Mục Đồng quay phắt lại, không ngờ lại là Mộ Kiêu Dương đuổi theo.

"Giáo sư Mộ, sao anh lại đến đây?" Hà Mục Đồng tiến tới, tay vỗ lên túi áo, bên trong có lệnh khám xét.

Mộ Kiêu Dương không chút do dự, giọng nói rõ ràng với tốc độ nhanh: "Thi thể chắc đã được chuyển đi."

Nếu Địch Lâm thực sự là hung thủ thì anh ta thật sự quá bình tĩnh!

Một người như vậy, cẩn thận đến mức gần như khắc nghiệt, sẽ không mắc sai lầm như thế.

Hà Mục Đồng sững người, không hề khó chịu khi anh phản bác quan điểm của mình, chỉ nói: "Cho dù bên trong không có thi thể, thậm chí không phải hiện trường đầu tiên, nhưng hung thủ chắc chắn sẽ để lại sơ hở nào đó." Ngừng lại một chút, thấy giáo sư Mộ không nói gì, anh ấy tiếp lời: "Tình hình sử dụng điện nhà Địch Lâm đã có kết quả. Hai tháng gần đây, hóa đơn điện của anh ta vượt mức, có lẽ đúng như anh suy đoán trước đó, anh ta dùng điện để làm lạnh thi thể."

"Gần đây, trong khoảng hai ba ngày qua, tình hình tiêu thụ điện như thế nào?" Mộ Kiêu Dương đột nhiên hỏi.

Phát hiện nhỏ như vậy mà anh cũng đoán ra được?! Hà Mục Đồng ngớ người, trả lời với giọng trầm hẳn: "Đã trở lại bình thường rồi."

Mộ Kiêu Dương gật đầu.

Hà Mục Đồng chợt nhớ lại lời Mộc Thiêm Thắng nói sáng nay: theo bài đăng trên trang cá nhân của Dương Linh, Địch Lâm đã hỏi xem ai đã di chuyển tiêu bản của anh ta tối qua. Có lẽ Địch Lâm đã nhận ra điều gì đó từ trước."Thôi được, cứ theo ý anh vậy, chúng ta rút lui trước đi!" Hà Mục Đồng có chút ủ rũ nói.

Mộ Kiêu Dương nhanh chóng quan sát xung quanh và phát hiện ở phía sau bên trái ngôi nhà có một gara tạm bợ. Rõ ràng, đó là công trình mà Địch Lâm tự tay dựng lên. Thậm chí cả bức tường bao quanh cũng vừa được sơn mới, dù chỉ là loại sơn thường, không phải loại sơn vàng đặc biệt nào. Bên trong khá chật, nhưng có hai chiếc xe. Một trong số đó là xe tả, khá lớn.

"Giờ mà rút lui thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đã rút dây động rừng. Phía kín đáo của căn nhà có một camera giám sát. Nếu đã tìm kiếm, hãy tập trung vào chiếc xe tải Honda đó!" Mộ Kiêu Dương bất ngờ lên tiếng.

Hà Mục Đồng nặng nề gật đầu, mạnh mẽ gõ cửa. Trần Tinh dẫn theo Trưởng phòng giám định Lương đến kiểm tra chiếc xe tải Honda.

Cửa được Địch Lâm mở.

Hôm nay cũng không phải cuối tuần, lẽ ra Địch Lâm phải ở lại ký túc xá dành cho nhân viên. Từ giây phút nhìn thấy anh ta, Hà Mục Đồng đã hiểu ý của Mộ Kiêu Dương. Thực sự, ngay cả khi nơi này từng có điều gì đó thì giờ đây mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thấy trưởng đội có vẻ chán nản, Trần Hoành phòng giám định vỗ vai an ủi: "Anh Hà, đừng lo. Ngay cả khi anh ta đã dọn sạch, chỉ cần còn một giọt máu thì chúng ta cũng sẽ không bỏ qua."

Hà Mục Đồng gật đầu, không nói nhiều với Địch Lâm, lập tức xuất trình lệnh khám xét rồi bắt đầu tìm kiếm, không hề lãng phí một lời với anh ta.

Trần Hoành bật đèn chiếu sáng và sử dụng chất Luminol để kiểm tra từng ngóc ngách. Anh ấy là một điều tra viên dày dạn kinh nghiệm, ngay cả góc tường cũng không bỏ qua. Thậm chí, những dấu vết nhỏ nhất của việc di chuyển đồ đạc trên sàn nhà cũng không thoát khỏi mắt anh ấy.

"Ở đây có vấn đề?" Hà Mục Đồng tiến lại gần, liếc mắt nhìn Địch Lâm, nhưng Địch Lâm vẫn giữ nét mặt bình thản như cũ. Anh ta hoàn toàn không phản ứng trước cuộc đột kích bất ngờ của họ, không lo lắng cũng chẳng bận tâm, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng và yên lặng.

Một người như vậy, thực sự có tâm lý của một kẻ giết người máu lạnh, sẵn sàng phân xác và lấy nội tạng nạn nhân mà không hề nao núng. Đúng như giáo sư Mộ đã nói, nếu chỉ cần nhìn thấy cảnh sát mà đã hoảng loạn thì ngay cả khi đã gây ra án mạng, anh ta cũng không đủ can đảm để phân xác nạn nhân. Việc này đòi hỏi sự tàn nhẫn và tâm lý lạnh lùng đến mức vô cảm mới làm được.

Mộ Kiêu Dương cũng bước đến gần: "Ở đây trước kia chắc chắn đã đặt một cái thùng lớn hơn một chút. Nhưng xét về kích thước, chỉ lớn hơn thùng mới hiện tại một chút. Không quan sát kỹ thì khó mà nhận ra."

Trần Hoành tỏ vẻ tán thành, bình tĩnh gật đầu. Nghi phạm đã chuyển chiếc thùng cũ đi, điều này chứng tỏ nơi đây có vấn đề. Anh ấy di chuyển chiếc thùng hiện tại, tiếp tục sử dụng chất Luminol để tìm kiếm. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn không có phát hiện gì. Anh ấy buông tiếng thở dài, lắc đầu.

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Mộ Kiêu Dương, cho nên anh không hề cảm thấy thất vọng hay ngoài ý muốn. Vì đeo khẩu trang nên không ai nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng ánh mắt anh thì bình tĩnh đến mức như một giếng nước cạn, khiến người đối diện không thể đoán được bất kỳ suy nghĩ nào của anh.

Cuối cùng, Địch Lâm cũng có biểu cảm, quay mặt lại và đối diện với Mộ Kiêu Dương. Anh ta biết rằng người đàn ông đeo khẩu trang trắng này đã nhìn thấu mình. Nhưng anh ta vẫn bình tĩnh quay đầu lại như cũ, giữ nguyên dáng vẻ và biểu cảm ban nãy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!