Editor: Mứt Chanh
Tác giả có lời muốn nói:
Cùng nhau thực hành một điều gì đó, thật thú vị quá. Hahaha.
Giáo sư xuất hiện rồi đấy, mọi người còn yêu ảnh không? Đừng quên ảnh nhé!Mộc Thiêm Thắng không kịp nói thêm, lập tức gọi điện cho Hà Mục Đồng.
Phía Hà Mục Đồng vừa đặt máy xuống thì điện thoại của Địch Lâm vang lên. Tiếng chuông "đinh đinh đinh" xuyên qua màn đêm cô quạnh, vang vọng vào tòa nhà nhỏ, truyền đến phòng thí nghiệm, nghe như từng hồi chuông truy hồn.
"Phải làm sao đây?" Tiêu Điềm Tâm có chút hoảng hốt, chỉ sợ Địch Lâm bất ngờ xông vào.
"Tiếp tục." Mộ Kiêu Dương vẫn bình tĩnh. Anh cúi đầu, cẩn thận quan sát từng chút một qua kính lúp. Nhưng Tiêu Điềm Tâm chẳng còn lòng dạ nào mà tập trung nữa. Cô vểnh tai, như thể đã nghe thấy tiếng bước chân của nghi phạm đang tiến dần từng bước lên tòa nhà.
Cô căng thẳng đến cứng cả người.
"Bình tĩnh. Mộc Thiêm Thắng sẽ xử lý." Mộ Kiêu Dương nói chuyện mà mắt vẫn không rời khỏi chiếc lọ, đặc biệt là phần thủy tinh gần nắp lọ.
Mộc Thiêm Thắng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không ổn thì tự mình ra mặt cầm chân đối phương. Nhưng khi Địch Lâm vừa bước vào tòa nhà, tim Mộc Thiêm Thắng như thót lên tới đỉnh đầu. Đột nhiên, Địch Lâm quay người rời khỏi tòa nhà nhỏ. "Được rồi, viện trưởng, tôi qua ngay." Vừa nói, Địch Lâm vừa bước về hướng ngược lại với tòa nhà.
"Thật nguy hiểm!" Tiêu Điềm Tâm bị dọa mồ hôi lạnh tuôn ướt cả người. Mộ Kiêu Dương liếc nhìn cô, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó rút từ túi áo ra một gói khăn giấy đưa cho cô.
Tiêu Điềm Tâm cười "hì hì" hai tiếng, ngượng ngùng vô cùng. Công việc đưa khăn giấy vốn là nhiệm vụ của trợ lý mà…
"Làm không tệ!" Hiếm khi khen ai, nhưng Mộ Kiêu Dương nở nụ cười với Mộc Thiêm Thắng. "Khả năng ứng biến của cậu rất tốt."
Mộc Thiêm Thắng vò tóc thật mạnh, khuôn mặt rám nắng hơi ửng đỏ. Mái tóc cậu càng rối bời, nhưng lại khiến cậu trông càng năng động hơn.
Tiêu Điềm Tâm cũng giơ ngón tay cái về phía Mộc Thiêm Thắng.
Nhưng gương mặt Mộ Kiêu Dương lập tức xụ xuống. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì thì anh đã cúi đầu tiếp tục nghiên cứu. Trong lòng thì hậm hực: Hừ, tên cảnh sát không biết ý tứ này dám tỏ ra ân cần với vị hôn thê của mình!
Một lúc sau, Mộ Kiêu Dương di chuyển con rắn đến nguồn sáng có góc độ khác, tiếp tục quan sát kỹ một hồi. Cuối cùng, anh lấy kẹp, gắp ra một sợi lông nhỏ từ phần đuôi bị tổn thương của con rắn. Sau đó, anh phát hiện thêm hai sợi lông giống hệt ở miệng bình. Tổng cộng ba sợi. Vì chất lỏng trong bình không đầy nên lông dính nước, bám trực tiếp vào thành bình.
"Thật sự có phát hiện sao?!" Tiêu Điềm Tâm gần như không tin nổi, nhưng lập tức đưa túi niêm phong cho Mộ Kiêu Dương. Ngay cả Mộc Thiêm Thắng cũng tò mò lại gần xem.
Mộ Kiêu Dương giải thích ngắn gọn: "Chúng ta rất may mắn. Do lông bị dính nước nên bám rất chặt vào thành bình thủy tinh. Khi mở nắp ra, lông sẽ bị kẹt ở giữa nắp và thành bình, mắt thường cũng có thể thấy. Nếu không, ở đây chẳng có đèn huỳnh quang nào hỗ trợ chúng ta phát hiện chứng cứ."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa rằng cuộc mạo hiểm tối nay là hoàn toàn xứng đáng.
"Lông này ngắn, mảnh, nhưng quả thật có một ưu điểm là rất cứng, cũng không mềm. Đây là lông cứng của chó mặt xệ trong dòng chó nhỏ Havanese. Nếu bó hoa hôm nay có lẫn lông chó thì tôi có thể kết luận rằng hắn cố ý khiêu khích. Nhưng ở đây, đây là sai sót ngoài dự đoán của hắn. Tôi đoán, khi cho nạn nhân thứ ba uống thuốc ngủ, quá trình tử vong bị kéo dài hoặc có sự giãy giụa, có thể cơ thể nạn nhân chạm vào quần áo của nạn nhân thứ hai, từ đó dẫn đến chuyển giao vật chứng.
Lông chó mặt xệ từ nạn nhân thứ hai dính lên người nạn nhân thứ ba, sau đó lại chuyển sang kẻ sát nhân. Khi xử lý tiêu bản rắn đai lớn, mang găng tay thì có vẻ khá kỳ quái, cũng có thể vì quá vội vàng mà không đeo găng tay, khiến lông chó dính vào mẫu vật. Còn có một loại suy đoán là khi hung thủ xử lý nạn nhân thứ ba, do khả năng chịu đựng thuốc của nạn nhân không như dự đoán, khiến hắn phải dọn dẹp hậu quả và vô tình chạm vào quần áo của nạn nhân thứ hai, hoàn tất quá trình chuyển đổi chứng cứ chéo. Hoặc cũng có thể sau khi nạn nhân thứ ba qua đời, cơ thể họ phát ra nhiệt làm hút các nguyên tố vi lượng xung quanh như lông chó nhẹ, khi thủ phạm tiếp xúc, bằng chứng đã được chuyển đổi." Mộ Kiêu Dương phân tích, "Nhưng tại sao hắn lại quay lại tòa nhà sinh học, điều này thật kỳ lạ!"
Loại phát hiện mới khiến Mộc Thiêm Thắng vô cùng phấn khích, cậu nhanh chóng nói: "Đây có phải là cái gì đó giống như định luật gì không? Đúng rồi, Định luật Locard!"
"Hễ hai vật thể tiếp xúc với nhau thì chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng chuyển giao. Trong điều tra hiện trường tội phạm, người thực hiện hành vi (nghi phạm) chắc chắn sẽ mang đi một thứ gì đó, đồng thời để lại một thứ gì đó. Điều này có nghĩa là hiện trường sẽ luôn lưu lại những chứng cứ vi mô." Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm cùng lúc đọc to.
Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau cười.
"Những góc anh ta đã đứng, những đồ vật anh ta đã chạm vào, những thứ anh ta để lại, dù vô thức, đều sẽ để lại một nhân chứng câm lặng chống lại anh ta. Không chỉ là dấu vân tay hay dấu chân của anh ta, mà còn là tóc, sợi vải từ quần áo, mảnh kính vỡ anh ta làm rơi, công cụ anh ta để lại, lớp sơn anh ta cạo đi, hoặc máu hay t*nh d*ch anh ta để lại hoặc lấy đi. Những thứ này hoặc nhiều hơn nữa đều là chứng cứ im lặng chống lại anh ta.
Những chứng cứ này không bao giờ bị lãng quên, không bị mờ nhạt bởi cảm xúc nhất thời nào đó, cũng không biến mất bởi sự thay đổi của nhân chứng. Chúng là chứng cứ sự thật tồn tại. Bằng chứng vật lý không bao giờ sai lệch, sẽ không làm giả và không biến mất hoàn toàn. Chỉ có sai lầm trong việc tìm kiếm, học tập và hiểu biết về chúng mới làm giảm giá trị của chúng." Mộc Kiêu Dương đọc lại những lời của Locard.
Hễ đi qua, tất để lại dấu vết.
Sau khi sao chép mẫu vật, đặt chúng trở lại vị trí cũ, Mộ Kiêu Dương giơ chiếc túi nhựa niêm phong lên:"Về so sánh với lông chó mặt xệ trong bó hoa sáng nay xem có phải từ cùng một con chó không."
Khi cả nhóm tập hợp ở cửa sau, Hà Mục Đồng nói: "Tôi đã nói chuyện với ban quản lý viện sinh hóa rồi. Nếu có ai hỏi thì chỉ cần nói rằng giáo sư Mộ được trường đào tạo chuyên sâu trở về là người đã sử dụng phòng thí nghiệm. Nếu không ai hỏi, tôi cũng dặn không cần nhắc đến, tránh tạo cảm giác quá cố ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!