Chương 31: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Hôm qua, Mộ Kiêu Dương mới vừa hoàn thành phác thảo chân dung lần thứ hai của hung thủ; hôm nay, hung thủ đã không kìm nén được mà tự bộc lộ hành vi của mình.

Khi thấy Hà Mục Đồng đang tận dụng mọi thời gian trống để sắp xếp nhân lực, Mộ Kiêu Dương bỗng nhiên nói: "Hiện trường có pháp y và đội giám định ở đó, những thứ quan trọng sẽ không bị bỏ sót đâu, cậu đừng lo. Lúc 11 giờ trưa, tôi đã cung cấp chân dung của hung thủ. Cậu đã điều tra được gì rồi? Bây giờ chúng ta chỉ có thể tranh thủ từng giây phút để đối đầu với hắn."

Hà Mục Đồng gọi điện cho Mộc Thiêm Thắng, thành viên của đội trọng án đội B để hỏi thăm tình hình.

Đầu dây bên kia rất ồn ào, rõ ràng Mộc Thiêm Thắng vẫn đang ở ngoài hiện trường. Mộc Thiêm Thắng tìm một chỗ yên tĩnh hơn rồi nói: "Tổng cộng có ba người nằm trong diện tình nghi. Nhưng sau khi chúng tôi điều tra thì đã loại trừ một người vì có chứng cứ ngoại phạm. Còn hai người khác vẫn đang được điều tra. Trong đó, một người là giảng viên thỉnh giảng, phụ trách thí nghiệm tại phòng thí nghiệm khoa sinh hóa của đại học tổng hợp địa phương, tên là Địch Lâm.

Anh ta là nghi phạm có nhiều khả năng nhất."

"Cậu đang ở đâu? Tôi qua ngay." Hà Mục Đồng nghe địa chỉ Mộc Thiêm Thắng cung cấp thì lập tức nói: "Tôi đi trước."

Vừa bước ra khỏi cửa, Hà Mục Đồng đã thấy Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm cùng đi theo. Mộ Kiêu Dương nói: "Dù sao tôi cũng là cố vấn đặc biệt của cảnh sát bọn cậu, vậy mà cậu lại không đợi tôi."

"Lần này nghi phạm quá nguy hiểm. Hơn nữa, khác với vụ án của Lý Ngọc, nghi phạm lần này vẫn chưa bị xác định rõ. Chúng tôi không thể điều động nhiều cảnh sát đến hiện trường, nên đi đến đó sẽ rất nguy hiểm. Dù là em Tiêu hay anh, chúng tôi đều không dám để mọi người mạo hiểm. Với chúng tôi, anh rất quan trọng, không thể để xảy ra chuyện gì." Hà Mộc Đồng bày tỏ sự lo lắng.

"Em sợ à?" Mộ Kiêu Dương mỉm cười hỏi Tiêu Điềm Tâm.

Tiêu Điềm Tâm nhất định gật đầu: "Chỉ cần có anh bên cạnh, em không sợ." Hơn nữa, cô thật sự rất muốn nhanh chóng bắt được hung thủ, đặc biệt là sau khi biết các nạn nhân đều là những người tốt. Nếu không làm gì đó vì họ thì cô sẽ cảm thấy rất đau lòng.

Đôi mắt đen láy của Mộ Kiêu Dương lóe lên, anh gật đầu: "Ngay cả một cô gái nhỏ cũng không sợ, tôi sợ gì chứ. Hơn nữa, trông tôi yếu đuối lắm sao?" Nói xong, anh không hài lòng liếc Hà Mộc Đồng một cái.

Hai người này đúng là không quên trêu chọc người độc thân! Hà Mục Đồng lắc đầu. Anh ấy định lái xe cảnh sát thì bị Mộ Kiêu Dương ngăn lại: "Lái xe của tôi đi. Hơn nữa, tôi có thể giả làm một chuyên gia sinh học. Như vậy sẽ không gây nghi ngờ và tránh đánh động đến hắn."

Tiêu Điềm Tâm: "……" Thật sự đúng là…… Chuyện cười!

Hà Mục Đồng: "…" Anh vốn đã là chuyên gia sinh học rồi, cần gì phải giả vờ? Rốt cuộc anh có đáng tin không đây?!

Khi đến Đại học Tổng hợp Hạ Hải, vòng qua một loạt cây xanh rợp bóng, họ nhìn thấy một tòa nhà nhỏ kiểu châu Âu với mái đỏ nhọn hiện ra trước mắt.

"Đó là tòa nhà sinh học." Hà Mục Đồng nói.

Mộc Thiêm Thắng đứng trên tầng lầu của tòa nhà đã nhanh chóng phát hiện ra họ, vì thế cậu vội vàng bước ra đón.

Đang định gọi "Đội trưởng Hà," nhưng bị ánh mắt của Hà Mục Đồng ngăn lại, nên cậu chỉnh lại cách gọi: "Anh Hà."

Tiêu Điềm Tâm khó khăn lắm mới nhịn được cười. Cách gọi này đúng là tuyệt.

Đúng lúc đó, một nhóm sinh viên khiêng một thùng đồ lớn chuẩn bị lên tầng. Một sinh viên nữ muốn giúp đỡ nhưng bị các sinh viên nam ngăn lại: "Công việc nặng nhọc này để bọn anh làm."

Sinh viên nữ hơi ngại vì không làm gì, nhưng vẫn dặn dò: "Cẩn thận đấy. Mẫu vật rắn lần trước đã bị vỡ rồi. Mẫu vật mới vừa về, lần này không được làm hỏng nữa."

Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm trao đổi ánh mắt.

Hà Mục Đồng định tiến lên hỏi chuyện nhưng Tiêu Điềm Tâm nhanh nhẹn cười tinh nghịch rồi nói: "Xem tôi!"

Vì thế cô lên giọng nói lớn: "Giáo sư Mộ, lần trước chỉ sai một chút tỉ lệ thôi, thầy hãy cho em qua đi mà!"

Quả nhiên, cả nhóm sinh viên quay lại nhìn.

Mộ Kiêu Dương nhanh chóng nhập vai: "Khoa dược lý các em càng phải cẩn thận. Hạt mã tiền là cây độc, nhưng cũng có thể cứu người. Chỉ cần sai một chút tỉ lệ thôi thì tính mạng bệnh nhân có thể bị nguy hiểm." Anh nói thêm vài thuật ngữ chuyên môn, rồi tiện tay gõ nhẹ vào trán cô.

Vậy là không ai nghi ngờ giáo sư chuyên nghiệp này là giả cả.

Sau đó, Mộ Kiêu Dương gật đầu với Mộc Thiêm Thắng: "Tiểu Mộc, cậu qua giúp một tay đi."

Mộc Thiêm Thắng cũng mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, gương mặt trẻ trung sáng sủa, trông như một sinh viên. Nhóm sinh viên cũng không nghi ngờ gì, vội cảm ơn vì sự giúp đỡ của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!