Chương 24: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Tiêu Điềm Tâm ngồi trước máy may, cúi đầu chăm chú làm việc.

Mỗi khi gặp chuyện phiền muộn hoặc không thể quyết định điều gì, cô lại thích lao vào làm quần áo như điên để giải tỏa nổi buồn.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng xuân tươi đẹp chiếu rọi. Một chú chim nhỏ toàn thân xanh biếc bay đến đậu trên bậu cửa sổ, ríu rít không ngừng.

"Chị không có thức ăn cho mày đâu." Dừng tay, Tiêu Điềm Tâm xoay cổ tay một chút, rồi vào bếp múc một muỗng nhỏ gạo mang ra. Chú chim tham ăn kia vẫn chưa chịu bay đi. Cô rải ít gạo lên bậu cửa sổ, chú chim ăn rất hăng hái.

Hơn nữa, nó không hề sợ người, trông giống như một chú chim cảnh bị lạc.

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, khuôn mặt chim không lớn lắm, chiếc mỏ cứng tròn hồng phấn lại khá to. Để chọc chú chim, cô cúi đầu xuống thì bất ngờ nhìn thấy Mộ Kiêu Dương.

Anh đang đứng dưới tầng căn hộ của cô, dựa vào một chiếc xe Bentley thể thao màu xám bạc. Chiếc áo khoác dài màu xám khói hai hàng khuy kiểu quân đội anh mặc càng làm nổi bật khí chất anh tuấn của anh.

Chậc, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.

Tiêu Điềm Tâm phải thừa nhận, vẻ ngoài của người đàn ông này luôn khiến chính cô xiêu lòng hơn.

Căn hộ của cô nằm ở tầng 4, không quá cao, nên cô có thể nhìn rõ anh. Đến cả hàng lông mi dày rậm cũng đếm được từng sợi, từng sợi, nhiều như vậy phủ trên đôi hốc mắt sâu thẳm, làm nổi bật đường nét gợi cảm và quyến rũ nơi đôi mắt anh.

Ôi, cô quả thật yêu người đàn ông này thảm rồi.

Điện thoại bất ngờ rung lên, là An Tĩnh – cô bạn thân của cô.

"A lô," giọng cô nhẹ nhàng.

"Cậu mất tích bao nhiêu ngày rồi, ra ngoài chơi đi." Giọng An Tĩnh đầy vui vẻ.

Quả nhiên, phụ nữ được tình yêu tưới mát luôn khác biệt.

"Chị đẹp, tớ còn đang cày cuốc cho chồng cậu đây! Tớ còn nợ anh ấy không biết bao nhiêu bộ đồ chưa làm xong."

Đối phương cười khẽ, rõ ràng biết điều gì đó. Cô ấy chậc lưỡi, nói: "Ồ, có cô gái nào đó hình như đang thiếu thốn tình yêu nhỉ!"

"Biết ngay hai vợ chồng cậu cùng một phe bắt nạt tớ mà." Tiêu Điềm Tâm là ai, sớm đã biết rồi, Lệ An An đã biết cái người khách hàng Tom này chính là Mộ Kiêu Dương.

Chỉ là không ngờ, Mộ Kiêu Dương vẫn yếu đuối như vậy, đến mức phải dùng lý do ngớ ngẩn này để tiếp cận cô.

Cô bước đến bàn làm việc, tìm một cục tẩy, rồi quay lại bên cửa sổ, nghe An Tĩnh nói: "Điềm Tâm, cậu định hành hạ tên Mộ Kiêu Dương không biết tốt xấu kia thế nào?"

An Tĩnh vốn không ưa Mộ Kiêu Dương, mỗi lần gặp mặt đều cà khịa. Tiêu Điềm Tâm bật cười, trả lời thẳng thắn: "Tớ nghĩ thông suốt rồi. Dù sao tớ cũng thích anh ấy đến thế, nên tha thứ cho anh ấy thôi."

"Cậu dễ dàng để anh ta theo đuổi vậy sao?" An Tĩnh trong điện thoại tỏ ra "giận dữ". Rõ ràng, chuyện tình cảm của hai người kéo dài từ cấp hai đến cấp ba. Khi đó, Tiêu Điềm Tâm lại là bạn cấp 3 của cô ấy, chứng kiến không ít lần Điềm Tâm chịu khổ vì anh ta. Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta như thế? "Năm lớp 11, anh ta chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, ngay cả cách thức liên lạc cũng chẳng để lại cho cậu" Cô ấy bất bình thay bạn.

"Ôi, cậu không hiểu đâu. Đã từng trải qua biển rộng thì khó chấp nhận dòng nước nhỏ, ngoài núi Ngô Sơn thì chẳng còn đám mây nào là mây nữa."

"Cậu nói thêm nữa là tớ muốn ói rồi đấy."

"Không thì sao? Học theo cách cậu trị Lệ An An, suýt biến chồng mình thành người thực vật hả? Vòng qua vòng lại, lãng phí bao năm trời vô ích?"

"……"

Cười khẽ, An Tĩnh nói: "Điềm Tâm, cậu luôn sống rất tự tại, rất thấu đáo. Cậu hơn tớ rất nhiều, thông minh và tinh tế. Cậu thật sự mạnh mẽ hơn tớ nhiều." Dừng lại một chút, cô ấy nói tiếp: "Chúc cậu hạnh phúc."

Đặt điện thoại xuống, Tiêu Điềm Tâm mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười ấy dần mở rộng. Đúng vậy, nếu đã xác định là anh, thì cần gì lãng phí thời gian nữa. Cô dùng sức ném mạnh cục tẩy trong tay về phía đầu anh.

Hừm, hành động mạnh như vậy mà chú chim tham ăn kia vẫn không sợ, cũng chẳng né tránh, cứ tiếp tục ăn…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!