Chương 20: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Tiêu Điềm Tâm nhìn lên tầng trên, có chút ngập ngừng hỏi: "Anh có muốn lên nhà ăn bữa cơm xoàng không?"

"Không được." Mộ Kiêu Dương nói, nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh đầy mong đợi của cô thoáng chùng xuống, anh ngập ngừng một lúc rồi bổ sung: "Anh còn phải hoàn thiện báo cáo về vụ án liên quan đến Rosewood kia. Lần sau nhé!"

Đúng rồi nhỉ! Vụ án đó là một vụ lớn ở thành phố Hạ Hải, túi xác bị bỏ lại trong đêm mưa, hung thủ bi3n thái như vậy thật hiếm thấy trong thành phố Hạ Hải này.

Thấy anh nói như vậy, Tiêu Điềm Tâm lập tức khôi phục lại tinh thần, "Ồ" một tiếng rồi chạy lên cầu thang.

Cũng phải, cả hai vẫn còn chưa sẵn sàng. Nếu dẫn anh về gặp bố mẹ cô ngay bây giờ, đúng là hơi kỳ quặc.

Vừa bước lên cầu thang, đầu óc Tiêu Điềm Tâm vừa bắt đầu vận động. Cô chỉ cảm thấy hung thủ có khả năng sẽ sớm hành động trở lại. Từ lần trước hắn vứt túi xác, cũng đã gần hai mươi ngày trôi qua. Những kẻ giết người hàng loạt đều có "giai đoạn nguội lạnh" khác nhau, tùy người mà thời gian này có thể kéo dài hai ba mươi ngày, nửa năm, thậm chí một năm. Nhưng cũng có trường hợp bị k*ch th*ch đột ngột, chỉ dăm ba bữa đã tái phạm.

Theo quan sát của cô, giai đoạn nguội lạnh của hung thủ này có lẽ sắp kết thúc. Biết đâu, một ngày trời mưa nào đấy, hắn sẽ lại xuất hiện.

***

Mộ Kiêu Dương cũng không về biệt thự để tiếp tục làm việc mà đến phòng tư vấn tâm lý của Lý Hạo.

Ngồi trong không gian yên tĩnh và dễ chịu của phòng tư vấn, Mộ Kiêu Dương mãi không lên tiếng.

Một chiếc đĩa CD của Bandari phát hết cả album, Lý Hạo mới mở lời dò hỏi: "Cậu lại ra ngoài."

"Đúng vậy, giáo sư Mộ lại ra ngoài." Giáo sư Mộ là nhân cách phân liệt của Mộ Kiêu Dương. Người này từng suýt chiếm đoạt hoàn toàn cơ thể anh, trở thành nhân cách chính. Từ năm 6 tuổi, giáo sư Mộ xuất hiện, anh đấu tranh với anh ấy, mãi cho đến năm tám tuổi, giáo sư Mộ thay thế được anh, khiến nhân cách chính ngủ yên trong suốt hai năm. Chỉ đến khi giọt nước mắt của mẹ thấm vào mu bàn tay, anh mới dần có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhân cách giáo sư Mộ không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào: yêu, ghét, chán ghét, thích thú, buồn bã, yếu đuối, vui vẻ, bất ngờ – tất cả đều không có, chỉ có sự lạnh lùng. Đây là triệu chứng điển hình của một người thiếu khả năng đồng cảm.

"Cậu luôn né tránh không nói về chuyện này. Từ khi nào cậu bắt đầu cảm nhận được cảm xúc? Tại sao cậu lại kiên trì điều này?" Lý Hạo hỏi bằng giọng điệu mềm mỏng thay vì mệnh lệnh. Dù là bác sĩ tâm lý, anh ta cũng không nên can thiệp mạnh mẽ vào ý chí của bệnh nhân.

"Cậu biết mà, nếu bản thân cậu không muốn thay đổi, tôi không có cách nào giúp cậu thay đổi được." Lý Hạo quyết định mở lòng mình để tạo ra một buổi tư vấn khác biệt với cố vấn và trị liệu trước đây. Đến mức này, chắc chắn phải có một "điểm kích hoạt" khiến Mộ Kiêu Dương muốn thay đổi. Mà tiến triển bọn họ cũng nên có một sự thay đổi.

"Tôi nghĩ, là bởi vì giáo sư Mộ vẫn luôn lảng tránh vấn đề này. Bởi vì, đây là chìa khóa để nhân cách chính của tôi giành lại quyền kiểm soát cơ thể." Mộ Kiêu Dương nói, "Bởi vì một cô gái."

"Cho nên, là vì cô gái kia mà cậu có thể cảm nhận lại cảm xúc?" Lý Hạo phân tích.

"Tôi nghĩ là vậy. Có lẽ ban đầu chính tôi không nhận ra ngay, nhưng "Giáo Sư Mộ" nhất định đã cảm nhận được. Từ lần đầu tiên tôi đối diện và nói chuyện với cô ấy, tôi bỗng nhận ra cô ấy khác biệt với mọi người xung quanh. Cô ấy sống động, cô ấy có thể bước vào cuộc đời tôi. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trái tim mình rung động, sau đó tôi đã trở lại. "Giáo Sư Mộ" bị tôi ẩn đi.

Tôi đã có hơn một năm sống với cảm xúc như một người bình thường." Lần đầu tiên, Mộ Kiêu Dương nói nhiều như vậy, thẳng thắn đến không ngờ: "Nhưng rồi, sau khi vào cấp ba, "Giáo Sư Mộ" và tôi thay phiên nhau xuất hiện. Tôi vẫn luôn đấu tranh với cậu ta, nhưng đến năm mười tám tuổi, tôi thất bại và một lần nữa chìm vào giấc ngủ."

Lý Hạo đột nhiên hỏi: "Điều gì khiến cậu cảm thấy cô ấy khác biệt? Là đặc biệt?"

Nhắc đến câu hỏi này, Mộ Kiêu Dương đỏ mặt, hơi ngượng ngùng: "Vì tôi đã chạm vào ngực của cô ấy. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng cô ấy là khác biệt."

Khóe môi của Lý Hạo hiện lên một nụ cười rất nhẹ, nhưng Mộ Kiêu Dương đang cúi đầu nên không nhìn thấy. Giọng nói ôn hòa của anh ta vang lên, cố gắng khiến câu hỏi không trở nên quá sắc bén: "Cô ấy khiến cậu nhận ra rằng cậu cũng là một người bình thường; hoặc nói cách khác, cô ấy đã khơi dậy ý thức về giới tính của cậu, một cách trực tiếp và mãnh liệt.

Đúng không?"

Lần này Mộ Kiêu Dương không hề trốn tránh, gật đầu trả lời: "Đúng vậy."

"Đêm mà cậu chạm vào cô ấy, cậu có mộng xuân không? Hoặc lần đầu tiên cậu có trải nghiệm mộng xuân là trước hay sau khi gặp cô ấy?" Lý Hạo tiếp tục hỏi.

"Là sau khi chạm vào cô ấy, lần đầu tiên tôi mộng xuân, ngay trong đêm hôm đó," Mộ Kiêu Dương cũng là một chuyên gia tâm lý học, chẳng qua "thầy thuốc không thể tự chữa cho mình," hiểu rõ anh ta muốn hỏi gì, nên trả lời trực tiếp: "Không phải là tưởng tượng, cô ấy chính là đối tượng trực tiếp."

Lý Hạo lại hỏi: "Khi đó cậu bao nhiêu tuổi?"

"17 tuổi." Mộ Kiêu Dương đáp. Vì tự ti, mẹ anh muốn anh hạnh phúc nên khi trở về nước, bà cho anh học lại từ cấp hai, để anh có một thời thơ ấu đầy đủ. Mẹ anh đã làm đúng. Năm đó, anh học lớp 8, 17 tuổi, gặp gỡ Điềm Tâm 13 tuổi, anh rất vui.

"Thông thường, nam giới sẽ xuất hiện ý thức về giới tính từ mười hai, mười ba tuổi. Cậu thì quá muộn, nhưng cô ấy thực sự đã thay đổi cậu." Lý Hạo trầm ngâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!