Chương 19: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

"Bạn học Mộ à, anh là giáo sư Mộ ư?!" Tiêu Điềm Tâm cảm thấy tốt nhất vẫn nên xác nhận một lần nữa.

Huyệt thái dương của Mộ Kiêu Dương nhảy lên, "ừ" một tiếng.

"Sao trước đó anh làm bộ không quen biết." bạn học Tiếu tiếp tục thẩm vấn.

Mộ Kiêu Dương cười khẽ đáp rằng, "Như thế chẳng thú vị lắm. Dù sao em vẫn biết tôi là ai, không phải sao?"

Anh hỏi vặn lại, khiến cho cô lại nghĩ đến đêm đó, cô dựa vào anh gần như vậy, gần như có thể ngửi thấy mùi sữa tắm mát lạnh trên người anh, mà cô cạo râu cho anh …… Anh lại còn luôn trêu chọc cô như có như không: Chẳng lẽ anh không chờ mong sao?

Thấy cô bỗng nhiên không nói gì, Mộ Kiêu Dương biết ngay là cô đang thẹn thùng.

"Này, sao hôm qua em không phát hiện ra nốt ruồi xinh đẹp giữa chân mày anh thế nhỉ?" điểm mà Tiêu Điềm Tâm chú trọng có khi kỳ quái như thế.

"Nếu hôm qua em thấy, tuyệt đối sẽ phát hiện anh là Mộ Kiêu Dương." Cô bổ sung một câu rất chắc chắn.

"Nốt ruồi kia vẫn luôn ở đấy, em không chú ý mà thôi." Mộ Kiêu Dương tùy ý cho có lệ. Lúc giáo sư Mộ ra ngoài thì luôn tìm mọi cách giấu nốt ruồi kia đi. Hơn nữa, tối hôm qua, cô lại bị mất trí nhớ có chọn lọc. Càng huống hồ cho dù không mất trí nhớ, cô không thể tin được mình là Mộ Kiêu Dương như cũ. Bởi vì anh đã vắng mặt nhiều năm, cũng vì sự tránh mặt của anh mà trái tim cô tan nát.

Nguyên nhân này anh đều hiểu được hết.

"Ừm, cũng phải, một cô gái ngoan hiền trong sạch như em, sao có thể nhìn chằm chằm vào một người đàn ông xa lạ, không để ý đến một nốt ruồi bé nhỏ kia cũng không lạ gì." Tiêu Điềm Tâm gật đầu.

Mộ Kiêu Dương: "……" Khen mình tốt, người này quả thật là không biết mắc cỡ gì hết!

Dừng một chút, như là nghĩ tới điều gì đó, anh lại hỏi: "Em còn nhớ chuyện hôm qua không?"

Mắt Tiêu Điềm Tâm láo liên đảo qua một vòng mới nói: "Em và anh đến ngục giam dò hỏi một phạm nhân, em chỉ phụ trách đo kích cỡ cho anh."

"Anh nói chuyện với Hoàng Thiên, em còn nhớ rõ bao nhiêu?" Là giọng điệu dò hỏi

"Xin đấy, đó là công việc của anh, em chỉ phụ trách làm quần áo, nào biết bọn anh trò chuyện cái gì."

Mộ Kiêu Dương mím môi, không lên tiếng.

Bỗng nhiên yên sau của xe đạp rung lên, là Tiêu Điềm Tâm lộn xộn ở yên sau. Bởi vì cô kinh hãi nên đã hỏi thẳng: "Đúng rồi, chuyện gì đã xảy ra với hung thủ trong vụ án giết người trên máy bay năm năm trước?? Phải rồi, giáo sư Mộ kia cũng là anh nhỉ? Em muốn xác nhận lại một lần nữa, đỡ phải lần gặp mặt sau, anh lại biến thành tên râu xồm nào đó mà em không biết."

Mí mắt Mộ Kiêu Dương giựt giựt, nụ cười có hơi miễn cưỡng, "Phải, anh là giáo sư Mộ kia." Anh cảm thấy tình huống của cô vốn đã hỗn loạn, đã sinh ra các triệu chứng của chứng rối loạn nhân cách, nếu giờ phút này nói với cô rằng anh có hai nhân cách, chỉ sợ sẽ càng thêm k*ch th*ch đến cô. Vì thế, anh lại im lặng.

Nhưng trọng tâm của Tiêu Điềm Tâm lại lệch đi: "Đó là ai, gọi là gì nhỉ, tên giết người ấy? Thôi, tên giết người sau đó ra sao?"

"Là Jean Paul." Mộ Kiêu Dương trả lời.

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy Mộ Kiêu Dương hơi kỳ quái, anh rất khác với giáo sư Mộ. Anh trở nên không nóng không lạnh.

"Chứng cứ đã thành lập. Anh ta bị kết án tù chung thân." Mộ Kiêu Dương nói xong thì biết cô muốn hỏi cái gì, vì thế bổ sung: "Điều khiến cho bồi thẩm đoàn chú ý là nếu theo lời anh ta nói, lúc ấy dùng thuốc là để giảm bớt đau đớn cho Linda, vì chuyện gì mà anh ta không ném chiếc khăn tay màu trắng vào thùng rác mà là giấu đi! Hơn nữa Linda cũng đã trong tình trạng dùng m* t** quá liều, lại cho cô ấy dùng thuốc an thần hạt mã tiền thế kia, hoàn toàn là không có tác dụng."

Trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Điềm Tâm không trả lời. Kỳ thật, cô rất muốn hỏi một câu tại sao anh lại hai lần không từ biệt mà rời đi, một lần là năm năm trước.

Nhưng hai người bọn họ là quan hệ gì đây chứ? Phải, là anh thổ lộ với cô, nhưng anh có tiền án đấy, cô thật sự sợ hãi một ngày nào đó tỉnh lại, anh lại lẳng lặng rời đi. Mối quan hệ giữa họ…… Cô không dám xác định. Cho nên, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời.

Thật ra, mười năm trước, tình cảm giữa anh và cô tuy rằng chưa vạch trần ra nhưng lại rất thân thiết.

Hai người là bạn cùng lớp 8. Đúng là sau chuyện lần đấy không đánh không quen nhau ( sự kiện chạm vào nhau), qua lại trở nên nhiều lên.

Khi đó vì thành tích học tập của Mộ Kiêu Dương tốt, lại đẹp trai, cho nên cho dù anh lạnh lùng nhưng rất thu hút người khác phái.

Sau lần va chạm giữa cô và anh, tuy rằng bình thường cũng không nói nhiều lắm, nhưng nếu đến phiên cô trực nhật tổng vệ sinh, anh luôn không nói một lời, ở lại giúp cô. Mà lúc anh chơi bóng rổ vào giờ ra chơi, cô cũng sẽ thay anh đi múc nước, để anh vừa trở về sẽ có nước lạnh uống. Giữa hai người vô cùng ăn ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!