Editor: Mứt Chanh
Tác giả có lời muốn nói
Bạn học Mộ đúng là có xíu bi3n thái, ha ha ha, cả ngày chỉ muốn giải phẫu đầu người khác ~~Thời học sinh của hai người siêu ngọt, c*̃ng rất giản đơn ~
Điềm Tâm sau khi trường thành, hi hi, tương đối tốt nhất… ( phía sau mình nghĩ )
Bạn học Mộ: đến đây đến đây, đến phía trên… A
—-
Nhóm khán giả đều rất cảm kích biết điều nhịn nhục, Cảnh Lam là người đầu tiên đứng lên nói chuyện: "Đôi yêu đương mới gặp mặt, từ từ trò chuyện. Chúng ta hẹn lại sau."
An Chi Thuần gật đầu, lẳng lặng rời đi.
Ngay lúc Cảnh Lam muốn đi, Tiêu Điềm Tâm "ồ" một tiếng, hỏi bằng vẻ hơi ngượng ngùng: "Giáo sư Cảnh, anh biết tôi sao?"
Ánh mắt Cảnh Lam không dấu vết nhìn nhìn cô một cách chính xác, mỉm cười nói: "Có lẽ là tôi nhận nhầm người."
Anh ấy lại nhìn về phía Mộ Kiêu Dương bằng ánh mắt hơi nghiêm nghị. Tiêu Điềm Tâm đang cúi đầu nghịch điện thoại nên không phát hiện. Mộ Kiêu Dương gật đầu với anh ấy, ánh mắt ra hiệu cô quả thật mất trí nhớ.
Anh ấy bỗng nhiên nói: "Mộ, tớ đã từng nghe nói qua một trường hợp bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc, thật ra cũng không phải là thật sự mất trí nhớ. Tiềm thức của cô ấy rõ ràng mọi ký ức của bản thân. Cô ấy đang mắc chứng nhân cách phân liệt sơ bộ, cô ấy đang tưởng tượng về một "bản thân" hoàn toàn không có gánh nặng và không có suy nghĩ tiêu cực; " bản thân " kia không phải là nhân cách phụ, cũng hoàn toàn không thể đạt đến mức hình thành một nhân cách phụ, bởi vậy thứ này hoàn toàn là thứ bổ sung và trang trí cho bản thân."
Trước đây Tiêu Điềm Tâm vốn học chuyên ngành tâm lí học phạm tội và tâm lý điều tra tội phạm nên cô vẫn chưa hiểu rõ về tâm lý thực sự, cô lẩm bẩm: "Trường hợp này rất thú vị!"
Cảnh Lam cười cười không trả lời. Mục đích thăm dò đã đạt được. Chuyện còn lại cứ để Mộ Kiêu Dương lo.
Chuyện này không cần gấp, Mộ Kiêu Dương chỉ nói một câu với Cảnh Lam: "Biết rồi."
Mọi người đều đã đi hết.
Tiêu Điềm Tâm nhìn anh rồi lại ngượng ngùng.
Người này mới nãy thực sự đã thổ lộ tình cảm của mình một cách thẳng thắn như vậy.
Làm như nghĩ đến điều gì đó, Mộ Kiêu Dương lấy từ trong túi áo vest một cành hồng đỏ, đưa cho cô, giọng nói trầm thấp như cũ, chỉ sợ cô ngại anh đường đột: "Tặng cho em."
Những chiếc gai đã được cắt bỏ, một chiếc nơ bướm nhỏ và tinh tế được buộc bằng dải ruy băng sa tanh màu hồng ở phía dưới nụ hoa. Tiêu Điềm Tâm cụp mắt cười khẽ, cũng làm khó anh một người đàn ông làm loại chuyện tinh tế này.
Ngay sau đó, anh còn lấy ra từ trong túi một cái lọ thủy tinh nhỏ và đưa cho cô, anh nói: "Sô cô la em thích ăn nhất."
Thì ra chiếc lọ chứa sô cô la với nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau. Có hình con bướm, hình ô tô, hình ngôi sao…… Còn có hình giọt nước. Tất cả chúng đều được bọc trong nhiều loại giấy gói kẹo trong suốt và sáng bóng như pha lê. Vô cùng khéo léo.
"Wow!" Mặt mày Tiêu Điềm Tâm hớn hở, đôi mắt hạnh to kia cong lên như vầng trăng đáng yêu, chợt lóe lên, còn lộng lẫy hơn cả sao trời trong dải Ngân Hà.
Anh biết, cô rất thích nó.
Cô mở nắp thủy tinh, ngửi thấy mùi sô cô la và sữa đậm đà, còn mang theo mùi vani thoang thoảng. "Có một loại nước hoa thư viện ký ức với chủ đề "sô cô la" được gắn trên nắp bình." Mộ Kiêu Dương lại nói.
Cô đưa những ngón tay thon dài trắng nõn của mình vào và lấy ra hai viên, sột soạt mở giấy gói ra rồi nhét sô cô la vào trong miệng, sau đó cực kỳ sung sướng "a" một tiếng. Anh cười khẽ, cô như vậy, trong miệng phình phình, gương mặt lại nhỏ, thật sự giống như một con sóc con tham ăn.
"Đừng nghĩ như vậy là có thể mua chuộc em." Bạn học Tiêu ngậm trong miệng vài viên sô cô la nói chuyện ngọn nghịu.
Mộ Kiêu Dương cúi xuống cười khẽ, lúc ngẩng đầu lần nữa, chống tay lên bàn nhìn cô rồi nói: "Không phải mua chuộc em, mà là anh đang muốn lấy lòng em."
Cô dời mắt, không chịu tiếp lời anh, nhưng anh nhìn thấy vành tai nhỏ nhắn của cô đỏ lên, anh lại cười khẽ một tiếng.
Anh nhớ rõ quá khứ. Những cảnh tượng ngày xưa cứ không ngừng hiện về trong tâm trí anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!