Editor: Mứt Chanh
Ngày hôm sau, Tiêu Điềm Tâm thức dậy sớm.
Cô vừa nhìn vào điện thoại thì có một tin nhắn của giáo sư Mộ gửi cho cô.
Nội dung là hỏi cô tối hôm qua ngủ có ngon giấc không.
Tiêu Điềm Tâm vò tóc, chỉ cảm thấy đầu có cảm giác mất sóng ngay lập tức.
Mọi thứ đều trống rỗng.
Ngày hôm qua cô đã làm chuyện gì sao? Sẽ ngủ không ngon ư? Còn không phải là đang gấp gáp may cho anh mấy bộ đồ vest cao cấp đặt trước ư!
Vì thế, cô nghĩ như vậy, cũng cứ trả lời như vậy.
Thời gian bên kia yên tĩnh rất lâu, lúc cô muốn buông di động đi mua điểm tâm sáng thì có tin nhắn tới: Chuyện ngày hôm qua em không nhớ rõ ư?
"Ngày hôm qua tôi vẫn luôn ở nhà tranh thủ may quần áo cho anh!" Ngón tay cô gõ nhanh chóng, sau khi gõ xong thì nhấn nút trả lời.
Dừng một chút, anh lại nói: "Em trái lại nhớ rõ ăn [ Husky ]." Giọng cố ý trêu chọc.
"Là chính anh gọi điện thoại tới nói muốn mời tôi ăn cơm, có ăn ngon, tôi đương nhiên nhớ rõ rồi." Cô gõ chữ đáp trong vài giây.
Anh lại im lặng.
Tựa người bên cửa sổ, Mộ Kiêu Dương ngắm nhìn vườn hoa phồn hoa như gấm dưới lầu, trong lòng lại là một khoảng hiu quạnh. Cô mất trí nhớ với chuyện ngày hôm qua.
Tính mất trí nhớ có chọn lọc. Bởi vì vụ án của Hoàng Thiên và Lý Ngọc đề cập đến sự tổn thương khắc cốt cô đã từng đau đớn và chôn sâu.
Mà sự chạm đến của anh đã tạo thành nguồn gốc của sự bất thường về tinh thần của cô.
***
Ánh đèn màu cam chiếu vào chất gỗ trên vách tường, vô cùng thú vị. Kết cấu nhà gỗ nhỏ, trên tường treo những tấm poster hoài niệm. Là một quán cà phê có ý tưởng không tồi, ngồi tốp năm tốp ba vị khách.
Có một chiếc máy hát cổ được đặt trong một góc của đại sảnh, đĩa nhạc vinyl đen đang không ngừng xoay tròn, là một ca khúc thuở xưa 《 Yesterday Once More 》. Tình cảm như thế kỳ thật thích hợp cho cặp đôi đến.
Ngửi được hương cà phê thoang thoảng, khẽ nói lời âu yếm. Đây là thứ trong đầu Tiêu Điềm Tâm có thể nghĩ đến.
Nhưng hôm nay nơi này hết sức yên tĩnh, vậy mà chẳng có một người khách nào.
Cách đó không xa truyền đến tiếng dương cầm.
Vừa ngước mắt, cô đã nhìn thấy chỗ góc tường bên trái có một cây dương cầm màu trắng, mà một người đàn ông đẹp trai mặc vest trắng đang đánh đàn, mười ngón tay thon dài, đàn tấu cứ như nước chảy mây trôi với tiếng đàn xa xưa.
Đúng là giai điệu của 《 Yesterday Once More 》, tiếng dương cầm và tiếng ca trong máy quay đĩa hợp thành một thể, càng khến cho người ta đồng cảm.
Trong một bầu không khí tuyệt vời như vậy, lại đột nhiên xuất hiện sự không cân đối, hóa ra có người đang tranh luận gì đấy. Cho dù tiếng trò chuyện rất khẽ nhưng cũng nhìn ra được tranh luận rất kịch liệt.
Tiếng nói chuyện vang lên sau một loạt cây xanh.
Tiêu Điềm Tâm vừa đi vào trong, vừa gửi tin nhắn cho giáo sư Mộ nói cho bản thân tới rồi.
Cách bố trí ở nơi này rất lịch sự tao nhã cũng rất khéo léo. Cô chỉ nhìn thấy từ xa một bức bình phong thêu hoa sau những khóm cây xanh, qua bức bình phong là một cái bàn nhỏ. Cô đi về phía bên kia, xuyên qua một cổng vòm lại là một tấm màn thủy tinh rồi dời bước đổi cảnh tới giếng trời. Ngay lập tức, cô lại cảm thấy sáng sủa lên, hoá ra nơi này là một quán cà phê ngoài trời.
Hai cây cao lớn sừng sững ở bên cạnh, mà hoa lê trên cây nở rộ vừa lúc, trắng xóa một mảng, khi có gió lướt qua thì xào xạc rơi xuống, rất đẹp.
Mà người ngồi dưới tàng cây là chàng trai năm đó, một chiếc sơ mi trắng, nổi bật lên gương mặt thanh tú, khuôn mặt sạch sẽ, quá đẹp trai. Gió thổi hoa lê rơi xuống nhẹ dính lên đầu vai anh, khiến người ta chẳng hiểu sao nhớ tới câu thơ kia: Đương thời niên thiếu thanh sam bạc.(*)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!