Chương 161: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Mộ Kiêu Dương và Điềm Tâm đã trở lại Hồng Kông.

Họ phải phối hợp với Tiêu Điềm Tĩnh để phá vụ án này và bắt được kẻ thực sự là "F".

Mục tiêu mới của F là Hà Lượng.

Hà Lượng là một tên côn đồ, ngang ngược nhưng thông minh.

Cậu mới mười lăm tuổi, cái tuổi lẽ ra đang ngồi trên ghế nhà trường. Cơ quan phúc lợi xã hội đã nhiều lần đến khuyên nhủ Hà Lượng quay lại trường nhưng cậu chỉ muốn kiếm tiền, đi theo đám đầu gấu trong băng nhóm.

Cảnh sát bí mật theo dõi cậu nhưng cậu rất cảnh giác. Cậu nhanh chóng nhận ra mình bị theo dõi nên đã lén trèo ra khỏi phòng VIP của quán bar qua cửa sổ sau.

Vừa nhảy xuống ống thoát nước và đứng vững, Hà Lượng đã thấy trước mặt là một đôi giày da sáng bóng.

"Em có năng khiếu hóa học đấy. Trộn thuốc "viên" qua vài công đoạn, không những bán chạy hơn mà còn tiết kiệm được chi phí."

"Anh là ai?" Hà Lượng vô cùng cảnh giác lùi lại hai bước.

Người đàn ông cao lớn, ít nhất phải 1m9, đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt hắn, chỉ lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấu. "Yên tâm, tôi không phải cảnh sát. Tôi có hàng tốt, cần người phân phối. Em vẫn là học sinh, không bị nghi ngờ."

"Anh muốn tôi mang vào trường học à?"

"Em không muốn mang vào trường thì mang vào quán bar cũng được." Người đàn ông nói.

"Tôi phải xem hàng trước."

Ánh mắt người đàn ông lóe lên rồi nói: "Đi theo tôi."

***

Hồng Kông có rất nhiều quán bar nhưng vì Tiêu Điềm Tĩnh và đội vẫn luôn theo sát Hà Lượng nên tất nhiên biết cậu vào quán bar nào. Ngay khi thấy cậu biến mất, Tiêu Điềm Tĩnh lập tức nhận ra có chuyện xảy ra.

Cô ấy ngay lập tức truy xuất toàn bộ camera giám sát và phát hiện một chiếc xe van màu trắng dán kính đen từng xuất hiện gần quán bar, sau đó vòng vèo qua nhiều ngã rẽ rồi biến mất.

Mộ Kiêu Dương đứng cạnh màn hình chỉ huy: "Dựa vào tuyến đường ngắn nhất từ quán bar ra biển, khoanh vùng tìm kiếm. F vẫn sẽ chọn biển. Lần này, thời gian "nguội" giữa các vụ của hắn quá ngắn, có lẽ hắn chọn địa điểm ven biển một cách ngẫu nhiên. Phông cảnh được dựng ngay trong xe thùng, lần này không có giường, hắn không đủ thời gian. Chỉ cần nhốt nạn nhân vào "ngôi nhà" mô hình là xong."

Lễ nghi bị giản lược có nghĩa là hắn chuẩn bị rời khỏi Hồng Kông, đồng thời bước vào giai đoạn ngủ đông lâu hơn để chuẩn bị cho một chu kỳ phạm tội mới hoàn hảo hơn. Tiêu Điềm Tâm đưa ra kết luận đó.

Mọi người nghe thấy đều sững sờ. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Mộ Kiêu Dương nói: "Điềm Tâm nói đúng. Chúng ta phải tranh thủ thời gian."

Vừa dứt lời, Lam Lăng chợt la lên: "Ở đây!" Cậu chỉ vào màn hình máy tính và hét lớn: "Nhìn thấy xe thùng trắng rồi! Tuy còn khá xa vị trí chúng ta."

"Mau đuổi theo!"  Cả nhóm lập tức lao ra ngoài, nhanh chóng lên xe.

Tiêu Điềm Tĩnh lái xe, chở theo em gái và em rể. Lam Lăng phụ trách theo dấu.

Thân xe đen bóng loáng vẽ nên một đường cong mượt mà trong đêm. Khu vực trung tâm đông đúc người và xe. Tay lái của Tiêu Điềm Tĩnh rất cừ. Mộ Kiêu Dương hơi lo, liên tục kiểm tra dây an toàn của Điềm Tâm.

Tiêu Điềm Tĩnh nói: "Em rể, yên tâm đi, tay lái của tôi cực đỉnh." Vừa dứt lời, cô ấy lại drift thêm cú nữa, suýt va vào mấy xe khác.

Mộ Kiêu Dương mím chặt môi. Nếu không phải lo Điềm Tâm lại gặp chuyện, anh thật sự không muốn để cô cùng mình lao đi trong cuộc rượt đuổi này.

Tiêu Điềm Tâm nhẹ vỗ lưng anh: "Không sao đâu. Anh từng nói, từ nay về sau, anh với em không rời nhau nửa bước. Tin chị em đi, mình sẽ an toàn."

Lam Lăng nói: "Giáo sư Mộ, chị Tĩnh nhà tụi em bản lĩnh lắm, ngay cả tội phạm liều lĩnh cũng không phải là đối thủ của chị ấy" Rồi cậu báo cáo với Tiêu Điềm Tĩnh: "Đồng nghiệp của chúng ta ở khu vực đó đang theo dõi sát sao, sẽ giao nộp cho chúng ta bất cứ lúc nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!