Chương 16: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Tác giả có lời muốn nói:

Kích động quá kích động

Hi hi, năm bạn học Mộ 17 tuổi, cậu đã chạm đến nơi cậu muốn chạm! Ú òa! Tung hoa!

Hahaha, biệt danh của bạn học Mộ trong lớp là "lang quân mặt lạnh", bởi vì quá nhiều cô gái thổ lộ với cậu, cậu vẫn luôn trưng một bộ mặt thối, cũng chỉ nói chuyện với một cô gái là Điềm Tâm, trong khi những người khác thì vô hình, cho nên ~~ cậu rất chảnh, rất lạnh lùng ~~

Bộ phận quan trọng dưới chiếc quần đùi nhỏ của con búp bê bị cắt mất!

Chỉ dùng một miếng vài màu da lấp vào hoàn chỉnh cửa hang bị cắt đứt.

Khó trách!

Mọi thứ khiến người ta hiểu ra vấn đề!

Mà giáo sư Mộ đã sớm nhìn ra.

"Điềm Tâm," Mộ Kiêu Dương vỗ bả vai cô, vì để chăm sóc cho cảm xúc của cô mà anh săn sóc vén một lọn tóc ra sau tai, giọng nói trong trẻo mang theo sự yên lòng an ủi lòng người: "Chân dung tâm lý không phải chỉ một hoặc hai lần là đã xong. Cũng không có khả năng dựa vào một người là có thể hoàn thành bức chân dung. Những cái đó đều là sự lừa dối trong điện ảnh tiểu thuyết. Em đã làm được rất tốt.

Hơn nữa, tôi và Cảnh Lam đều chưa từng đến hiện trường trong ba vụ án đầu tiên, chỉ dựa vào một loạt vật chứng và báo cáo phân tích số liệu mà cho ra chân dung bước đầu. Cho nên, khi tôi gặp Hoàng Thiên lúc nãy, tôi cũng dựa vào sự nhạy bén của em, phát hiện ra điểm đáng ngờ là hung thủ rất có khả năng là nữ giới."

Thấy cảm xúc của cô cũng coi như được kiềm chế, anh yên tâm thêm chút. Dừng một chút, anh mới nói: "Cho nên, chân dung sơ bộ của chúng ta là đúng. Hung thủ quả thật là nữ giới. Hoặc có thể là nói như vậy, là có ý thức tâm lý phụ nữ."

Cảnh Lam hiểu rõ, cho nên cũng không nói chuyện. Nhưng Hà Mục Đồng nghe thấy thì như lọt vào trong sương mù, gấp đến độ kêu gào lên tiếng: "Cái gì? Không phải nữ giới? Là nam giới ư?" Vừa vặn có hai người đàn ông trong danh sách bốn nghi phạm, lập tức rút ngắn đi rất nhiều thời gian.

"Không phải." Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm lần thứ hai trăm miệng một lời.

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh một cái, trong mắt sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong nào đó. Cũng phải, anh và cô quả thực rất ăn nhịp! Nghĩ đến câu "Tâm ý tương thông" kia, cô lại đỏ mặt.

Nhìn này, vậy mà hai người còn có thời gian khoe tình cảm, Hà Mục Đồng thật sự bận muốn chết. Anh ấy điên cuồng nắm tóc, gào: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thé? Hung thủ là nam hay nữ?"

"Chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ" Cảnh Lam bỗng nhiên thốt ra một câu nhẹ nhàng.

Haha! An Võ bên cạnh cật lực nhịn xuống mới không còn vẻ mặt nhăn nhó.

"Phải nói hung thủ là người song tính trang điểm thành phụ nữ. Theo cách nói của y học, được gọi là " người lưỡng tính ", kiểu người này cực ít nhưng quả thật là tồn tại. Về mặt sinh lý có bộ phận sinh dục nam và nữ hoàn chỉnh, có t* c*ng, buồng trứng và d**ng v*t ngắn nhỏ." Mộ Kiêu Dương nói nhanh, tiếp tục nói: "Hơn nữa cô ta đã làm giải phẫu chuyển giới, trở thành phụ nữ chân chính. Tra tìm người đã làm phẫu thuật chuyển giới là có thể xác định chính xác nghi phạm.

Không thể loại trừ làm giải phẫu ở nước ngoài, đề cập đến trình độ bảo mật của bệnh viện nước ngoài, khả năng cần chút thời gian. Tìm ra hung thủ này là có thể lập tức tìm được người bị hại tiếp theo. Bởi vì người bị hại từng là một trong những khách hàng được phục vụ trước khi " cô ta " thất nghiệp."

Lúc này đây, Mộ Kiêu Dương cuối cùng cũng nói là cô ta. Cắn trọng âm ở chữ "Cô ta" mà không phải là anh ta của nam giới. Là khẳng định và cổ vũ bản thân, Tiêu Điềm Tâm đều hiểu.

Cô mím môi, lẩm bẩm: "Giáo sư Mộ…… Tôi……"

Anh chỉ nhìn cô, cười một cách dịu dàng: "Không sao. Em đã làm được rất tốt." Sau đó anh nâng tay lên ấn nhẹ lên tóc cô rồi nhẹ nhàng chạm vào.

"Đội trưởng Hà, tôi và Điềm Tâm đi về trước. Còn phải cung cấp cho các anh một vài báo cáo về vụ án giết người hàng loạt " mộc tường vi ", tôi cũng làm gần xong. Nơi này có giáo sư Cảnh theo." Mộ Kiêu Dương gật đầu với Cảnh Lam rồi dẫn cô rời đi trước.

Lái xe trở lại thành phố, đã là 8 giờ tối.

Anh hơi có lỗi mà mở miệng: "Vốn dĩ muốn mời em ăn cơm trưa, kết quả lại biến thành bữa tối. Nhưng cũng không sao, nơi này lái ra ngoài là gần biển, có tiệm hải sản cũng không tệ lắm, chúng ta đi nơi nào ăn đi."

Gió biển dịu dàng, ánh trăng mênh mông, nhiệt độ coi như cũng không quá lạnh. Anh hạ cửa xe thể thao xuống mà ánh trăng thản nhiên lướt qua gương mặt anh, những vì sao trên bầu trời như tan vào mắt anh, lóe lên ánh sáng dịu dàng mà rung động lòng người. Bên môi anh là một nụ cười trong trẻo, mà bên cạnh anh là biển xanh như mực, thoáng qua như một giấc mộng đẹp lúc nửa đêm.

Anh đang chờ cô trả lời.

Bờ biển còn có vài cây đào rừng, vừa khéo một cơn gió thổi qua, cánh hoa đào bay xuống, dính vào bên môi anh, thế mà dính lại. Anh chẳng nhúc nhích lẳng lặng nhìn cô, mà xe chậm dần, chờ cô phản ứng lại thì xe đã ngừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!