Chương 15: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi rất thích Cảnh Lam. Bạn bè của Mộ Kiêu Dương. Ha ha. Tôi muốn mở hố cho anh ấy, vẫn là ngôn tình suy luận như cũ. Cho nên, lần này lấy  cho vai phụ một cái tên dễ nghe. Anh ấy là vai phụ rất quan trọng: nhà tâm lý học. Ừm ừm, bởi vì ngày mai là vào Vip, đêm nay đăng nhiều thêm một chương, tăng thêm nha, mọi người phải đến yêu thương chiều chuộng bạn học Mộ ha! Thứ hai lúc 9 giờ, yêu mọi người!

Lúc rời khỏi ngục giam, Mộ Kiêu Dương vẫn luôn nắm tay cô.

Chỉ là cô đã thay đổi từ sự hoạt bát rộng rãi ban đầu trở nên rất trầm lặng.

Khi ánh mặt trời chiếu vào người nhau lần nữa, cả hai đứng giữa ánh sáng, lại quay đầu, tòa ngục giam kia giống như một tòa lâu đài giáp sắt màu xám, giống một con quái vật xấu xí phủ phục ở bờ biển.

Thật ra phong cảnh trên đảo thật sự không tồi. Cây cối xanh tươi thành rừng, rất nhiều hoa dại không biết tên nở từng chùm từng chùm, nhìn từ xa giống như mây tía, chạy từ bầu trời đến trong biển.

Mộ Kiêu Dương đang muốn lên tiếng mời cô ăn cơm trưa thì điện thoại lại vang lên.

Vụ án mạng mới nhất đã xảy ra lần nữa. Trong lúc Tiêu Điềm Tâm còn đang thất thần thì trực tiếp bị anh nhét vào trong xe, phóng nhanh đến hiện trường vụ án.

"Cách vụ án mạng lần trước bao nhiêu lâu chứ?" Tiêu Điềm Tâm cắn chặt răng, rõ ràng trong lòng kháng cự nhưng lại hy vọng có thể mau chóng bắt được hung thủ. Dường như làm như vậy, bản thân mới có thể được sự giải thoát.

"Ba ngày. Trước đây mỗi lần gây án, hung thủ sẽ có một khoảng thời gian hạ nhiệt từ bốn đến năm tháng."

"Thủ pháp gây án của hung thủ đang không ngừng thăng cấp. Hơn nữa, hung thủ tựa như……" Tiêu Điềm Tâm châm chước một chút, cắn môi tựa như muốn hạ quyết tâm nào đó: "Tựa như rất lo âu."

Mộ Kiêu Dương nghiêng mặt nhìn cô nhưng không nói gì.

Hiện trường vụ án.

Một chỗ hẻo lánh vùng ngoại ô. Khu vực có nhiều hộ gia đình nông dân đơn sơ.

Mộ Kiêu Dương lấy ra bao tay đeo lên, sau đó anh nói với cô: "Em không có bao tay nên chú ý một ít, đừng chạm vào bất cứ vật chứng gì."

Cô gật đầu.

Anh đi vào trước sau đó nói: "Phải chuẩn bị tâm lý."

Nơi nơi đều là máu tươi. Cảm giác hung thủ càng tàn bạo hơn.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hà Mục Đồng đã đi tới đầu tiên: "Gần đây thành phố Hạ Hải cũng không biết làm cái gì, liên tiếp xuất hiện án mạng liên hoàn, cho nên đành phải phiền anh và giáo sư Cảnh."

Một cảnh sát lớn tuổi khác ngồi xổm trên mặt đất tìm manh mối chửi nhỏ một câu: "Hạ Hải là thành phố du lịch ven biển, trị an luôn rất tốt, vài chục năm chưa bao giờ xuất hiện một vụ án giết người quy mô lớn nào, huống chi là xuất hiện sát thủ giết người hàng loạt? Thật là gặp quỷ mà!"

Đội trưởng Hà trấn an: "Đừng nhiều lời, nên làm việc đi!"

Đều là những gương mặt quen thuộc, Trần Tinh cũng ở đây đang tìm tòi cái gì đó. Mà một người đàn ông ngồi xổm xem xét bên cạnh thi thể sau khi nghe thấy Hà Mục Đồng nhắc tới anh thì đứng lên đi về phía Mộ Kiêu Dương, nói một tiếng: "Hi."

Tiêu Điềm Tâm nhìn người mặc vest giày da đi tới, là một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu không chút cẩu thả, dịu dàng nho nhã anh tuấn.

"Hi, Cảnh Lam cậu cũng ở đây à." Mộ Kiêu Dương đi đến bên cạnh anh ấy, bắt đầu thảo luận bước đầu của vụ án với anh ấy.

Nạn nhân là nam giới 34 tuổi, trên người có nhiều vết đâm, mỗi mốt vết chém đều rất sâu và dài, so với 3 vụ án trước, hung thủ trở nên tàn bạo hơn. Vết thương trí mạng trong tim. "Điển hình thiếu hụt tình cảm tình thương của cha." Mộ Kiêu Dương phân tích.

Lại nhìn nạn nhân là nữ giới, 29 tuổi. Trong miệng bị nhét một con dao găm, vết đâm trên người nhiều hơn nạn nhân nam nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hung thủ dự định tra tấn, phía dưới bị xé rách. Nhưng bởi vì Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm đã phân tích ra hung thủ là nữ giới, cho nên đây là miệng vết thương ngụy tạo che giấu. "Hung thủ vô cùng căm hận nhân vật người mẹ này, đã chịu ngược đãi từ thời thơ ấu." Cảnh Lam nói, "Hung thủ từng rơi vào sự xâm hại của ba dượng."

Tiêu Điềm Tâm lại nhìn Cảnh Lam một cái, quả nhiên là một nhà tâm lý học lợi hại, ý tưởng hoàn toàn ăn khớp với giáo sư Mộ.

"Nơi này tôi đã lập hồ sơ, trọng điểm của chúng ta vẫn là ở phòng ngủ của bé gái, bởi vì tâm lý của hung thủ gần sụp đổ, lại bởi vì thời gian gấp gáp nên đã thay đổi hình thức gây án, chưa trải qua sắm vai " chơi nhà chòi " thì đã trực tiếp bắt đầu giết chóc. Ảo tưởng của hung thủ chưa được đến thỏa mãn, cho nên sẽ nhanh chóng tiến hành lần giết chóc thứ năm." Cảnh Lam đi đến căn phòng của bé gái bị hại trước một bước.

Tiêu Điềm Tâm đã nhận ra, lúc này hiện trường vô cùng hỗn độn, tâm lý của hung thủ đã xuất hiện điều khác lạ, phỏng chừng là gần đây đã xảy ra chuyện gì khiến cô ta suy sụp. Chẳng hạn như thất nghiệp. Dù sao, lấy trạng thái tinh thần của cô ta đã bắt đầu xử lý không tốt các vấn đề gặp phải trong công việc. Trong đầu cô ta đều tràn ngập mọi ảo tưởng giết người. Mà thất nghiệp dẫn đến càng nhiều oán hận, tuyệt vọng hơn, cảm giác bất công mãnh liệt mạnh mẽ của cô ta với gia đình ruột thịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!