Chương 13: (Vô Đề)

Tác giả có lời muốn nói:

Thích nhất suy nghĩ của Mộ Kiêu Dương và Điềm Tâm kịch liệt va chạm, ăn ý biết mấy!

Hi hi.

Sau đó bạn học Mộ nghĩ thầm: vấn đề của Hoàng Thiên,... Haha, thật sự muốn.

Điềm Tâm: lượn, thô lỗ.

Bạn học Mộ: em hiểu lầm rồi, ý của anh là, anh giúp em...

Điềm Tâm bịch một tiếng, tự nhiên...

Vấn đề của Hoàng Thiên là gì? Mọi người tự suy.

Bộ vest tối màu của anh rất vừa người ôm trọn lấy cơ thể hoàn mỹ của anh, như một tác phẩm điêu khắc thời Phục hưng của Ý.

Cô buông hàng mi xuống, chỉ là khóe mắt lại nhìn thấy rõ ràng bờ vai anh gầy guộc nhưng lại rộng như vậy, hơi hơi cuốn vạt áo sơ mi trắng lên lộ ra vòng eo thon nhỏ của anh, đi xuống một chút là vòng eo hãm sâu và tuyến nhân ngư......

Cô vội vàng tránh đi những phần dây cung khiến người ta mặt đỏ tới mang tai đó, rồi lại không cẩn thận đặt ánh mắt lên trên đôi chân thon dài rắn chắc được quần tây bao bọc...... Èo...... Nơi đó càng khiến người ta mơ màng......

Anh nhìn sang cô rồi lần lượt cởi từng chiếc cúc áo, tiện tay ném áo vest xuống sàn nhà.

Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt, mặc không lên tiếng mà nhặt áo gió và âu phục của anh lên đặt ở trên lưng ghế, sau đó lấy thước đo ra vòng qua quần tây của anh, thật cẩn thận mà không chạm vào da thịt phần eo của anh, yên lặng nhớ kỹ vòng eo anh ở trong lòng. Chậc, trong số những người đàn ông, với chiều cao 1m9 của anh, vòng eo này thật nhỏ!

Tay anh với đến cúc áo sơ mi thứ hai, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi, tiếp theo là cúc thứ ba thứ tư, lộ ra xương quai xanh đẹp trắng ngần và v*m ng*c, "Cần tôi cũng cởϊ áσ sơ mi không, hửm?" Mộ Kiêu Dương nhìn cô, đáy mắt có hài hước.

"Không cần." Tiêu Điềm Tâm nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ rất đỏ.

Hoàng Thiên bỗng nhiên mở miệng: "Cô ấy là người phụ nữ của cậu à?"

Tay Tiêu Điềm Tâm bỗng dưng khựng lại.

Mộ Kiêu Dương vẫn luôn nhìn gương mặt ủ rũ của cô, chỉ cười cười, không trả lời vấn đề của hắn.

"Có từng thử khẩu giao chưa?" Tầm mắt của Hoàng Thiên vẫn luôn dừng trên mặt Mộ Kiêu Dương: "Bảo cô ấy đến làm cho cậu."

Tiêu Điềm Tâm đang ngồi xổm nửa người, tay lại đo eo anh, khuôn mặt càng rất gần người anh, bị nói như vậy, cô chỉ cảm thấy một tiếng "ầm", máu đều chảy ngược lên não bộ.

Tuy rằng cô biết vì sao giáo sư Mộ muốn làm như vậy nhưng vẫn ngượng không chịu được.

Anh đặt tay lên đầu cô, sau đó nghe thấy chất giọng trong trẻo và tao nhã của giáo sư Mộ nói: "Đứng lên đi." Không mang theo một xíu du͙ƈ vọиɠ và tạp chất, sạch sẽ tinh khiết.

Cô đứng lên, lui một chút ra sau.

Mộ Kiêu Dương ngồi xuống ghế một lần nữa rồi nói: "Tôi rất tò mò là cái gì chạm đến sự phấn khích của anh?" Dừng một chút rồi nói với vẻ hiểu rõ: "Tôi hiểu được, trong năm vụ án gϊếŧ người đó, không có dấu hiệu anh xâm phạm năm người vợ kia, nhưng thật ra là sau khi họ chết, anh động chạm vào miệng họ, sau khi xong việc mới tàn nhẫn c*m v** trong miệng họ, tựa như đang tưởng tượng nhục nhã mẹ anh hết lần này đến lần khác."

Cả người Tiêu Điềm Tâm chấn động, hoàn toàn hiểu được. Chẳng qua trong một tiếng ngắn ngủn, giáo sư Mộ đã có được tất cả những thông tin một cách cặn kẽ mà anh cần biết về phạm nhân. "Vụ án này là do anh phụ trách bắt giữ ư?" Cô nhịn không được hỏi.

"Không phải. Lúc ấy tôi không ở Hạ Hải, chỉ căn cứ vào ảnh chụp của cảnh sát và các báo cáo khác nhau, viết ra một chân dung cụ thể. Cảnh sát mời một nhà tâm lý học là giáo sư Cảnh Lam, cuối cùng bắt được anh ta." Mộ Kiêu Dương trả lời.

Hoàng Thiên cười cười, cũng không thẹn quá thành giận vì bí mật bị đâm thủng, trái lại càng thêm bình tĩnh ung dung. Chỉ thấy đôi tay anh ta ôm sau đầu như cũ, nâng một chân lên, ngửa người ra sau, chân đung đưa giữa không trung: "Nói đi! Các người tới đây đến tột cùng là vì tìm kiếm trên người tôi hay nói cách khác là được cái gì?" Dừng một chút lại nói: "Ồ, cô gái trẻ tuổi này, em tuyệt đối không phải là nhà thiết kế gì cả, em cũng là cảnh sát.

Trên người của em có hương vị khiến người ta vô cùng chán ghét này, tựa như linh cẩu một khi cắn người thì sẽ không buông ra nữa, đúng, chính là hương vị này. Nhưng mà cũng khiến anh vô cùng suиɠ sướиɠ."

Mộ Kiêu Dương lấy ánh mắt ra hiệu, càng gật đầu, vì thế Tiêu Điềm Tâm ngồi xuống bên cạnh Mộ Kiêu Dương. Cô mở tư liệu ra, đọc nhanh như gió. Tài liệu rất dày, Mộ Kiêu Dương hỏi: "Thời gian đủ không?"

"Không thành vấn đề. Lúc tôi ở FBI đã luyện qua phương pháp ghi nhớ lấy tốc độ nhanh để ghi nhớ dữ liệu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!