Tiêu Điềm Tâm vô cớ biến mất hơn một tuần.
Mộ Kiêu Dương tức giận đến ngứa răng, lại không có cách nào.
Thân thể anh bị giáo sư Mộ chiếm cứ phần lớn thời điểm. Anh muốn ra ngoài thì vô cùng khó khăn.
Tình huống của anh như vậy, đã kháng cự Tiêu Điềm Tâm lại mãnh liệt bị hấp dẫn, muốn tới gần.
Anh gọi cho cô vô số cuộc điện thoại nhưng đều chuyển vào hộp tin nhắn tự động.
Rất hiển nhiên, là cô muốn tránh anh.
Vì sao cơ chứ? Là đã nhận ra nhau, là phản ứng hóa học thuộc về nam và nữ ư?
Mộ Kiêu Dương cười khổ một tiếng, giữa anh và cô vẫn luôn là như thế, từ niên thiếu cho tới hôm nay, chỉ cần là cô, sẽ luôn làm rối loạn sự đúng mực của anh, rối loạn trái tim anh.
Anh đã gửi cho cô một WeChat: Tiêu Điềm Tâm, còn bộ quần áo em may cho tôi thì sao? Còn bỏ thêm một icon [ Husky ].
Lúc này đây, cô trả lời nhanh chóng: Còn chưa tiến hành lần đo thứ hai. Anh muốn đặt trước, ít nhất phải đo ba lần. [ Trái tim ]
Một trái tim đỏ rực nhảy lên, không ngừng nhảy lên trong đầu anh, bùm bùm! Ồ, cô quá nhiệt tình, quá đáng yêu!
Tâm tư của cô không khó đoán.
Lòng hiếu kỳ của cô khá nhiều, nhưng cùng lúc đó lại đang kháng cự, không hy vọng bước chân vào thế giới tràn đầy tội ác, máu tươi, tứ chi, dơ bẩn và xấu xí này.
Anh đã gửi cho cô một chuỗi địa chỉ và nói thêm: Đúng 10 giờ 15 phút sáng ngày mai, gặp nhau ở chỗ này.
Cô trả lời trong vài giây: Vì sao chọn địa điểm...... Độc đáo như vậy? [ cười cry]
"Bởi vì thời gian của tôi rất quý giá, cần phải tranh thủ từng giây từng phút, dù sao cũng phải đo người, đo ở chỗ nào chẳng giống nhau?" Lúc này, anh trực tiếp dùng giọng nói.
Cô đã gửi một icon [ đáng thương ] lại đây.
Mộ Kiêu Dương gửi lại cho cô icon sờ đầu, sau đó là voicec hat: "Điềm Tâm, em không cảm thấy gửi WeChat là một việc rất riêng tư sao?"
Em gửi, tôi trả lời, từng câu từng chữ chỉ có bạn bè thân thiết, người thân và người yêu mới có lòng nhàn rỗi như vậy. Dừng một chút, anh lại nói: "Tôi chỉ gửi WeChat cho một mình em. Bởi vì là em."
Đối phương thật lâu không trả lời.
Anh chủ động, cô trốn tránh.
Cũng giống như tuần trước, anh đứng trong bóng đêm nhìn đèn trong nhà cô vẫn luôn không sáng lên. Anh đứng một đêm ở dưới lầu cô, gửi WeChat cho cô, cô cũng không đáp. Cũng giống như hôm nay vậy.
Suy nghĩ một hồi lâu, trên khung thoại vẫn luôn biểu hiện anh đang nhập, ngẩn ra, cười. Đúng vậy, chính là cô! Anh vẫn luôn nhớ đến, nhớ nhiều năm như vậy chỉ có mình cô.
Anh mới vừa viết xong "Anh rất nhớ em", lại xóa đi, cuối cùng chỉ gửi đi một đoạn văn: Em chán ghét, kháng cự thế giới tràn ngập tội ác và đáng ghê tởm này nhưng trong lòng vẫn hướng đến chút ánh sáng đằng sau bóng tối. Bởi vì em dựa vào một chút ánh sáng kia, đang kiên trì, kiên trì đấu tranh với tà ác. Em như vậy, tôi cũng thế. Điềm Tâm, em rất dũng cảm. Ngày mai, tôi chờ em ở nơi đó.
Tôi, cần em.
***
Đánh giá thứ bảy mươi sáu vẫn còn đang chờ được xem xét như cũ. Đối tượng Tiêu Điềm Tâm, 26 tuổi. Cô ấy không hoạt bát lạc quan như mặt ngoài biểu hiện. Một phần tinh thần của cô ấy đã biến mất trong bóng tối. Năm đó, lần sai lầm ngoài ý muốn kia đã đả kích cô ấy rất lớn. Lớn hơn nhiều những gì tôi lường trước.
Đối với tâm lí học tội phạm chưa hoàn toàn quên đi ( nhưng cô ấy đã thấy mới lạ với kiến thức về phần này), xử lý vụ án sạch sẽ lưu loát, trật tự rõ ràng, quan sát tỉ mỉ. Trong lòng có kháng cự, nhưng nhiệt huyết không giống với những kẻ gϊếŧ người hàng loạt. Đối với cô ấy mà nói, đó chính là khiêu chiến. Cô ấy giống với tôi, sinh ra là thợ săn, là người bắt tóm. Cô ấy đã nhận ra tôi đang truy săn cô ấy, cô ấy là con mồi của tôi, tôi cũng là con mồi của cô ấy? Ai biết được?!
Một tiếng cười khẽ. Mộ Kiêu Dương lắc đầu, xoá đi một đoạn cuối cùng. Bổ sung thêm: Cuối cùng sức kháng cự của cô ấy đã đi đến bước nào rồi? Xem ra, cần phải đưa cô ấy về nước Mỹ, tự mình gặp mặt kẻ gϊếŧ người hàng loạt đã gϊếŧ chết người phụ nữ mang thai năm đó.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!