Chương 10: (Vô Đề)

"Lễ truy điệu?!" Hà Mục Đồng khẽ kêu lên: "Thật sự chưa từng nghĩ tới hướng lễ truy điệu."

Mộ Kiêu Dương rất bình tĩnh nhìn Tiêu Điềm Tâm, tầm mắt chỉ xẹt qua rồi lại rơi xuống đóa hoa kia.

"Quý cô xinh đẹp của tôi, em lại xuất hiện." Mộ Kiêu Dương ngồi xổm xuống bên thi thể, đôi bàn tay mang bao tay trắng nhẹ nhàng dịu dàng nhặt lấy đóa hoa màu trắng hồng đang lấp ló, gần nh** h** có màu tím nhạt vô cùng xinh đẹp. Dáng vẻ anh v**t v* đóa hoa chuyên tâm và dịu dàng như thể đóa hoa kia là người tình xinh đẹp nhất của anh.

Trần Tinh

- một cảnh sát trẻ tuổi đang ghi chép khiêm tốn hỏi: "Giáo sư, đây là hoa gì?"

Mộ Kiêu Dương khẽ hé môi, lộ ra hàm răng trắng đều đẹp: "Nó sinh trưởng ở Trung Mỹ, là một loại cây leo trong họ bìm bìm, tên gọi của người đẹp này là " Rosewood ", cũng là họ hàng gần với một loại Bìm tía, có chứa chất đặc thù, nó sẽ kết ra quả thân gỗ, thường được bán như một kho báu trong danh mục hạt giống; nó chứa các hợp chất giống LSD, thứ cho dù là Vu sư cũng muốn rời xa, bởi vì từ cổ chí kim Vu sư đều cho rằng sử dụng nó sẽ khiến bản thân " điên cuồng "."

"Ồ, nó thật sự đáng yêu!" Mộ Kiêu Dương bỗng nhiên biểu lộ cảm xúc: "Tính cách của nó tựa như người đẹp nào đó, xinh đẹp lại rất bá đạo!"

Trần Tinh lắc đầu, hoàn toàn nghe không hiểu.

Tiêu Điềm Tâm đỡ trán, nếu thầy pháp y còn ở hiện trường mà nói thì nhất định nghe hiểu được. Vì thế, sau khi cô hắng giọng đã nói: "Nói theo cách của con người là một loại chất gây ảo giác. LSD, alkaloid. (*) Các thành phần LSD của nó thể hiện các tác dụng khác nhau ở động vật: Ếch xanh và chuột sẽ rơi vào trạng thái ngất xỉu; con thỏ sẽ bị tăng nhiệt độ máu, đứng ngồi không yên, lông tóc dựng đứng; có vài con mèo ăn vào sẽ nôn mửa; nhưng loài chim có thể sử dụng nó, lại có thể phục tùng mệnh lệnh của con người hơn, ví dụ như đi mở khóa trộm kho bảo hiểm và đồ trang sức; mà con người thì sao...... Hẳn không phải là hôn mê thì chính là sinh ra ảo giác......"

(*) Lysergic acid diethylamide (LSD), còn được gọi là acid (tên lóng tiếng Anh), là một hoạt chất gây ảo giác. Các hiệu ứng thường bao gồm thay đổi suy nghĩ, cảm xúc và nhận thức về môi trường xung quanh. Nhiều người dùng LSD nhìn thấy hoặc nghe thấy những thứ không tồn tại. Sử dụng LSD thường dẫn đến đồng tử giãn, huyết áp tăng và nhiệt độ cơ thể tăng lên. Các triệu chứng thường bắt đầu trong vòng nửa giờ và có thể kéo dài đến 12 giờ.

Nó được sử dụng chủ yếu như một loại thuốc giải trí và vì các lý do tâm linh.(wikipedia)

(*)Ancaloit là cách chuyển tự sang dạng Việt hóa nửa chừng của alkaloid (tiếng Anh) hay alcaloïde (tiếng Pháp) hoặc алкалоид (tiếng Nga). Một cách chặt chẽ thì nó là amin nguồn gốc tự nhiên do thực vật tạo ra, nhưng các amin do động vật và nấm tạo ra cũng được gọi là các ancaloit. Nhiều ancaloit có các tác động dược lý học đối với và các động vật khác.

Tên gọi của ancaloit trong một số ngôn ngữ phương Tây có lẽ có nguồn gốc từ alkali/ancali (kiềm); và ban đầu thuật ngữ này được sử dụng để miêu tả bất kỳ một base hữu cơ nào có chứa ni tơ. Các ancaloit thông thường là các dẫn xuất của các amino acid và phần nhiều trong số chúng có vị đắng. Chúng được tìm thấy như là các chất chuyển hóa phụ trong thực vật (ví dụ khoai tây hay cà chua), động vật (ví dụ các loại tôm, cua, ốc, hến) và nấm. Nhiều ancaloit có thể được tinh chế từ các dịch chiết thô bằng phương pháp chiết acid

-base. (wikipedia)

Mộ Kiêu Dương mím môi, cười nói: "Cây câu vẫn vừa rồi cũng có tác dụng gây ảo giác, nếu được sử dụng đúng cách sẽ không xảy ra mạng người."

"Anh câm miệng cho tôi." Tiêu Điềm Tâm cảm thấy giáo sư Mộ này vô cùng đáng ghét.

Trần Tinh lập tức thay đổi cách nhìn về Tiêu Điềm Tâm, không ngờ được cô gái có vẻ ngoài nhỏ nhắn này thế mà cừ như vậy. Ừm, cô đứng chung một chỗ với giáo sư Mộ, thật đúng là chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất! Hơn nữa, cô thế mà còn dám rống giáo sư Mộ! Nhất định là người xuất sắc sau lưng "người xuất sắc".

"Nữ thần, chị học chuyên ngành gì thế? Còn hiểu cái này! Hiện tại trợ lý đều đạt tới trình độ tiến sĩ ư?" Trần Tinh chỉ thiếu điều không kêu cô là người xuất sắc rồi.

"Môn học tự chọn của cô ấy ở đại học là hóa sinh, chỉ đạt tới trình độ tốt nghiệp nghiên cứu sinh." Mộ Kiêu Dương thản nhiên nói, cũng không nhìn cô, trong ánh mắt chỉ chứa được một gốc cây người đẹp sẽ khiến người ta "tinh thần say mê say đắm" kia.

Trần Tinh đứng bên cạnh đành phải cười ngây ngô, trình độ nghiên cứu sinh đã rất khủng rồi. Quả nhiên, yêu cầu của giáo sư Mộ rất cao!

Tiêu Điềm Tâm lườm sang, lại là tư liệu anh nhìn thấy khi làm hacker, bày ra còn thật kỹ càng mà!

"Bổ sung một chút, tác dụng của Rosewood với người cũng có khác biệt, một ít người sẽ sinh ra ảo giác, chứng kiến ảo ảnh vô cùng kỳ quặc; mà có vài người chỉ chịu ảnh hưởng nhỏ, ví dụ như chỉ là choáng váng đầu, hoặc cảm thấy như lọt vào trong sương mù, thần trí không rõ nhẹ; mà có vài người thì tiến vào trạng thái " lữ hành " hoàn toàn của Vu sư, thậm chí còn cho rằng bản thân có thể khơi thông với các vị thần và đạt được cảnh giới hài hòa giữa con người và thiên nhiên." Mộ Kiêu Dương nói: "Phải xem người sử dụng và dùng lượng bao nhiêu làm tiêu chuẩn. Cá nhân tôi cũng không cảm thấy LSD tổng hợp hoặc Tequila tự nhiên mang đến hiệu quả suиɠ sướиɠ. Tôi dùng sẽ đau đầu."

"Ồ, vừa rồi anh vẫn luôn đau đầu, anh vẫn luôn hút m* t** à?!" Tiêu Điềm Tâm cố ý dời bước chân, cách anh xa một chút.

Một nhóm cảnh sát yên lặng nhìn xuống đất, nhìn thi thể, cái trợ lý nhỏ này là muốn rơi đài sao?

Thấy anh không nói, Tiêu Điềm Tâm nhích lại gần về phía Mộ Kiêu Dương và nói, "Người ưu tú, anh không suy luận xem sao?"

Mộ Kiêu Dương lạnh lùng nhìn cô, "Tôi chỉ tới phân tích nghiên cứu thực vật, chuyện suy luận có cảnh sát. Tôi không phải cảnh sát." Dưới tình huống tất cả mọi người không phát hiện, giáo sư Mộ một lần nữa chiếm cứ thân thể Mộ Kiêu Dương.

Trần Tinh hiểu ý, lập tức nói: "Người chôn nội tạng chắc là sống gần đây. Người nọ rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này. Biết con đường này hẻo lánh, gần như không có người nào đi qua. Nếu không phải gặp trời mưa thì hoàn toàn rất khó bị phát hiện. Nếu không phải người gần đó thì nhất định sẽ không chôn nội tạng đến nơi đây, bởi vì đường núi càng hẻo lánh thì càng khó đi, tốn thời gian cũng càng nhiều hơn, trong lòng người từ bên ngoài đến cũng sẽ cảm thấy bản thân tốn thời gian ở chỗ này càng lâu càng dễ dàng bị người ta phát hiện. Cũng chỉ có cư dân gần đó mới biết được đường núi này ít có ai lui tới, bởi vì là dốc đứng, người lên núi cũng sẽ không lựa chọn con đường này để đi."

"Phân tích không tồi." Trên mặt Giáo sư Mộ không có biểu cảm gì, thứ mọi người có thể nhìn thấy cũng chỉ là gương mặt đầy râu của anh ấy. Nhưng Tiêu Điềm Tâm đã nhận ra anh ấy nhướng mày, quả nhiên, anh ấy nói tiếp: "Nhưng......"

Được, nhưng đã tới. Tiêu Điềm Tâm kìm nén nhếch môi.

"Nhưng cậu nói sai một chút rồi." Giáo sư Mộ nhìn Trần Tinh, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Suy luận về cơ bản là chính xác, hẳn là một người quen sống ở khu vực này gây nên, người nọ rất quen thuộc với hoàn cảnh địa lý. Nhưng người nọ cố ý để người ta phát hiện những nội tạng đó. Vào vụ gϊếŧ người thứ nhất, tôi còn không thể khẳng định trăm phần trăm là cùng một người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!