Chương 1: Phần đệm: Bánh răng của vận mệnh

Editor: Mứt Chanh

Trước mắt tôi là ánh sáng trắng, cái thứ ánh sáng trắng nhợt, sáng rừng rực, trắng cứ như là hư ảo.

Một căn phòng được bịt kín, một không gian được bịt kín.

Tôi nghĩ, tôi đang ở nơi nào?

Tôi đang nằm trên bàn mổ, không, là bàn giải phẫu.

Còn có hy vọng sống sót ư? Tôi muốn cầu cứu, tôi muốn hét to nhưng tôi không kêu ra tiếng.

"Không phải mày giỏi về bắt giữ con mồi sao? Thợ săn khôn khéo nhất!"

Tôi nghe thấy một giọng nói, trong sự bình tĩnh có sự phấn khích cuồng nhiệt. Tựa như một người thợ săn xuất sắc nhất. Mà bây giờ tôi đã trở thành con mồi.

Tôi nhìn thấy ánh sáng lạnh, sắc bén và khát máu của con dao.

Lộ hết ra sự sắc bén.

Tôi nghĩ, nếu có thể một đao mất mạng thì thật sự là sự lựa chọn không tồi. Nhưng hiện thực là sẽ không. Chủ nhân của giọng nói lạnh lùng này là một kẻ có tính ngược đãi phạm nhân. Hắn thích ngược đãi một cách tàn nhẫn cho đến khi con mồi bỏ mạng, sau đó tìm kiếm con mồi tiếp theo, dùng cái này lặp lại tuần hoàn, chỉ có bị bắt được mới có thể ngưng hẳn. Tôi một mực đuổi bắt hắn.

Thế nhưng bây giờ tôi đang nằm trên bàn giải phẫu.

Cho nên, hắn sẽ không lựa chọn phương pháp giải quyết nhẹ nhàng, bằng không, hắn sẽ không cần đưa tôi đến nơi này. Đặt trên bàn giải phẫu đồng nghĩa với việc bắt đầu tra tấn từ từ.

Dao cứa từ bụng tôi xuống. Tôi vẫn luôn không tin có thượng đế, tôi không có tôn giáo. Giờ phút này, tôi chỉ muốn hét lên, thượng đế có thể nghe thấy.

Hắn tránh đi những cơ quan quan trọng, dạo chơi qua khe hở giữa cơ bắp và xương cốt. Hắn đang trêu chọc tôi.

Tôi nghe thấy một giọng nói khác nói với mình: "Mộ Kiêu Dương, cậu không chịu đựng nổi phải không? Cậu xem, mỗi người bị hại đều như thế này đấy. Mỗi người bị hại đều đang nói chuyện."

"Tôi biết. Tôi biết." Tôi nói.

"Cậu không thừa nhận được, chuyện này đối với cậu mà nói quá tàn khốc. Cậu không đủ mạnh, đến lượt tôi đến đây! Tôi sẽ kiên trì cho đến thời điểm người cứu tôi xuất hiện" Tôi nhìn thấy bản thân nhắm mắt lại, sau đó trong cơ thể tôi, một tôi khác

- được gọi là giáo sư Mộ xuất hiện.

Tôi là loại người đi khắp bóng tối và ánh sáng. Những thứ chúng tôi nhìn thấy luôn được ẩn giấu ở mặt trái của ánh sáng. Thế giới này càng tràn ngập ánh sáng, thì trái lại, đòn phản công ở những nơi tăm tối sẽ càng mạnh mẽ hơn. Hung thủ luôn là thợ săn giỏi nhất, bọn họ tựa như những con sư tử trong rừng rậm, luôn có thể nhìn thấy một con đặc biệt nhất trong đám con mồi. Vẫn luôn chờ đợi nó, cho đến khi nó lạc đàn, sau đó bắt được nó.

Nếu muốn bắt được hung thủ thì phải đặt bản thân vào vị trí của hung thủ để suy nghĩ.

Mà chỉ có một con "đặc biệt nhất" kia mới có thể lạc đàn.

Chúng ta cần phải đồng cảm với người bị hại như bản thân mình cũng bị. Mới sẽ không rơi vào tăm tối.

Bởi vì, có đôi khi, chúng ta và hung thủ đều không có gì khác biệt, chúng ta đều muốn trở thành thợ săn.

Đau đớn đang lan tràn từng lớp từng lớp, thuốc an thần đang chảy trong trong thân thể tôi. Mà tôi không thể nhúc nhích, chỉ có thể tỉnh táo trơ mắt nhìn bản thân bị mổ ra.

Mau cứu tôi với! Giáo sư Mộ hét to như phát điên, nhưng tiếng "ơ ơ" chỉ mắc kẹt trong cổ họng như cũ, kéo dài hơi tàn thật lâu.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng phá cửa vào, tôi rơi khỏi nơi rực sáng và ngã vào trong bóng tối, sau đó, tôi thấy được ánh sáng.

Chỉ là giấc mộng Nam Kha.(*)

(*) Người xưa vẫn thường nhắc đến "Giấc mộng Nam Kha", chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Kỳ thực, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là "nhân sinh như mộng ảo", đời người như một giấc chiêm bao...

Trong giấc mơ, tôi trở thành người bị hại. Nỗi thống khổ của bọn họ, tôi đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!