Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Người đến quán cà phê thứ năm không nhiều, mọi người theo lẽ thường đánh mạt chược vào buổi trưa.
Cửa hàng trưởng vấn là bộ dáng cũ, chuyển hai vòng bốn phương tám hướng, mỗi khi Chu Sanh Sanh muốn ra bài, anh ta bắt đầu ho khan, trong chốc lát lỗ tai giơ hai, trong chốc lát lại đưa ngón trỏ gãi gãi da đầu.
Viên không nhìn nổi, giận mắng cửa hàng trưởng:
"Anh trai, anh gian lận có thể uyển chuyển một chút hay không? Quang minh chính đại so tới so lui như vậy, thật sự nghĩ chúng em không mang đầu óc đi làm à?"
Đông Đông yên lặng móc ra ví tiền trống không, rõ ràng là một chàng trai cao 1m8, nghiễm nhiên trở thành một đóa hoa bách hợp nhỏ khóc thút thít trong gió:
"Mẹ em từ nhỏ đã dạy, nam tử hán đại trượng phu, phải cự tuyệt các trò đánh cược. Cho tới hôm nay em mới hiểu dụng tâm lương khổ* của mẹ."
(*: là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.)
Tiểu Kim bình tĩnh lôi ra từ trong túi áo khoác của cửa hàng trưởng… tràn đầy mạt chược dự phòng:
"Cửa hàng trưởng, làm phiền anh giải thích một chút những thứ trong túi anh là như thế nào."
Cửa hàng trưởng A một tiếng, vẻ mặt ngây thơ:
"Đúng vậy, sao trong túi anh lại có nhiều mạt chược như vậy ta?"
…
Bốn ánh mắt ngưng tụ trên mặt anh ta, anh ta vẫn nhặt mạt chược khắp bàn để vào trong túi:
"Mẹ của anh đã lớn tuổi, hơn phân nửa đem túi của anh thành túi mạt chược."
Chu Sanh Sanh cười ha ha, nhìn cửa hàng trưởng sau khi lẩn tránh rời đi, trả lại hết số tiền đã thắng.
Viên trừng mắt:
"Cậu coi chúng tôi là gì? Đánh cuộc không chịu nhận thua?"
"Đều do cửa hàng trưởng gian lận mà có, chịu thua cái gì?" Chu Sanh Sanh đặt mấy tờ trước mặt bọn họ:
"Đùa vui thôi, không cần quá nghiêm túc."
Vẻ mặt Tiểu Kim lãnh đạm, nhìn cô nửa ngày, đứng đắn nói với cô:
"Chu Sanh Sanh, cậu là người tốt."
… Chu Sanh Sanh cười gượng, nghĩ thầm cái biệt danh tẻ ngắt thực sự không phải hư danh, nói vậy thì người khác tiếp thế nào đây? Ngoài miệng vẫn nhanh chóng nói tiếp:
"Làm gì có, làm gì có, mọi người tốt mới là tốt nhất."
Đông Đông và Viên cười như phát rồ.
Chu Sanh Sanh cười theo bọn họ, nghĩ thầm xong rồi xong rồi, cô thực sự yêu nơi này, nếu thật sự có ngày rời đi, cô sẽ luyến tiếc bạn họ bao nhiêu?
Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên trong cuộc đời cô bức thiết khát vọng trời không mưa như vậy.
*-*
Lúc tan tầm, cửa hàng trưởng lại đẩy BWM đến, muốn đưa cô về nhà.
Chu Sanh Sanh mỗi ngày đều cự tuyệt, nhưng cửa hàng trưởng ngoan cố vô cùng, nếu bây giờ là thời đại kháng chiến, chỉ sợ anh ta sẽ là Sĩ Tôn Thụy*, Hoàng Kế Quang** tiếp theo, hơn nữa dáng người của anh ta còn cường tráng, nếu anh ta đi phá lô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!