Chương 45: Tâm như trăng khuyết

Editor+Beta: Qiongne

Khi Chu Sanh Sanh tìm thấy người đàn ông nhặt rác trên sườn núi, ông ta đang đứng khom lưng trước căn lều nhỏ, cúi người sửa sang từng quyển sách cũ trong giỏ tre.

Căn lều nhỏ cũ nát chật chội, bên ngoài là bức tường xi măng loang lổ, thậm chí còn cánh cửa tử tế, chỉ treo tấm vải bố sọc caro.

Người đàn ông cứ đứng ở nơi đó, nhìn sách trong tay, ánh mắt phức tạp.

Chu Sanh Sanh đứng phía sau ông ta, nhìn《 Kinh Thi* 》rách nát đầy ghi chú trong tay ông ta, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thực là giống từ tay trẻ con viết ra.

(*): kinh Thi (tổng tập thi ca đầu tiên ở Trung Quốc, thu thập 305 bài từ sơ Chu cho đến giữa Xuân Thu (thế kỷ 11 TCN- 16 TCN), phân thành ba loại lớn Phong (phồn thể ), Nhã , Tụng (phồn thể ).

Đến đời nhà Hán được liệt vào kinh điển Nho giáo và là một trong Ngũ Kinh (phồn thể .)

Liễu liễu giả nga, phỉ ngay hao. thương cha thương mẹ, sinh ta mệt nhọc.

Liễu liễu giả nga, phỉ ngay úy. thương cha thương mẹ, sinh ta vất vả.

Ông ta như pho tượng, lẳng lặng mà nhìn chăm chú quyển sách trên tay, rõ ràng ăn mặc nghèo nàn cũ nát, sống lưng từ lâu đã bị gánh nặng cuộc sống làm còng đi, nhưng tư thế cầm sách khiến anh ta trông lịch lãm mà hiên ngang.

Cứ như vậy một lúc, Chu Sanh Sanh ý thức được, hương khí linh hồn thật ra có thể xuyên thấu qua cơ thể truyền đến trái tim người khác.

Cô chỉ đứng đó nhìn ông ta, nước mắt đã rơi lã chã vì xúc động.

Ba năm rưỡi như hình với bóng, ba năm rưỡi sớm chiều làm bạn, tình cảm của ông ta cùng cậu bé như cha con, sống nương tựa lẫn nhau, mà nay ông ta nhịn đau đưa đứa bé ra khỏi người mình, giao cho người thân chân chính, chỉ vì để cậu bé có được một gia đình đầy đủ, một môi trường trưởng thành tốt hơn.

Ông già lưng hơi cong, thân hình mảnh khảnh, hai bên tóc mai đã sớm bạc, là chật vật như vậy lại không đáng kể.

Chu Sanh Sanh tiến một bước đi đến trước mặt ông ta, hốc mắt có chút ướt át, lại cong khóe môi, nhẹ giọng dò hỏi:

"Sách này có thể bán cho tôi không?"

Người đàn ông bỗng nhiên ghé mắt, nhìn cô một cái.

Cô biết mình đã là thay hình đổi dạng, ông ta đã sớm không nhận ra cô, liền nói:

"Tôi nghe nói trên sườn núi có thu phế phẩm, muốn đến mua chút sách cũ về. Nếu những quyển sách này ông cầm vô dùng, không biết có thể bán cho tôi không?"

"Những quyển sách này gần như rách hết rồi, căn bản không đáng giá tiền." Ông ta nhìn sách trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như những sách vở không đáng giá tiền ở trong mắt ông ta lại là vật báu vô giá.

Chu Sanh Sanh móc tiền từ trong túi ra, nở nụ cười:

"Không sao, bởi vì tôi làm trong tiệm cà phê, trong cửa hàng yêu cầu một ít sách cũ để trang trí, làm nổi bật chủ đề cổ điển. Nếu ông có thể làm được, vậy cảm ơn ông nhiều, tôi nhất định sẽ giữ gìn chúng thật tốt, tận dụng chúng một cách tốt nhất."

Sau khi thuê nhà, tiền mặt chỉ còn lại có 500.

Cô không chút do dự rút ra 500 đồng, đưa cho người đàn ông:

"Như vậy có đủ không?"

Người đàn ông sửng sốt, nhìn cô một cái, không nhịn được mà bật cười, cầm sách trong tay đưa cho cô.

"Tôi đã nói rồi, những quyển sách cũ này thực sự không đáng giá tiền, trước kia còn có thể có tác dụng, hiện tại… Hiện tại để ở chỗ tôi cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu cô cần, cứ lấy đi, không cần đưa tiền."

Ông ta khom lưng nhặt từng cuốn sách trong giỏ tre, ôm trong tay nào là sách《 Kinh Thi 》, 《 300 bài thơ Đường 》, 《 cân não đột nhiên thay đổi 》…, trong.

Ông ta ôm tất cả hồi ức với cậu bé trong tay, lau khô, để vào trong túi plastics sạch sẽ, đưa cho Chu Sanh Sanh.

"Nếu chúng có tác dụng ở chỗ cô, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!