Edit: Chou.
Beta: Qiongne
Sau khi đưa thuốc bị từ chối, Chu Sanh Sanh thu liễm rất nhiều. Nhưng mà Lục Gia Xuyên cách vách lại ẩn ẩn cảm thấy, sự tình có vẻ không đơn giản như vậy.
Ví dụ anh chập tối mỗi ngày đều sẽ ra ngoài đổ rác, thời gian trên cơ bản cố định khoảng từ 7 giờ đến 7 giờ rưỡi. Sau đó cô gái cách vách kia liền bắt đầu cùng anh liên tiếp ngẫu nhiên gặp mặt, hơn nữa mạnh mẽ tổ đội đổ rác hai người.
Một lần hai lần thì không có gì, nhưng nhiều lần, anh liền cảm thấy, hình như có chỗ nào không đúng.
Lần đầu tiên tổ đội đổ rác, là vào buổi chập tối sau hôm cô mạnh mẽ đưa thuốc bị từ chối. Lục Gia Xuyên thu gọn hết rác thải sinh hoạt một ngày, xách theo ra cửa, vừa mới hướng thang máy đi được vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
Ngay sau đó, có âm thanh quen thuộc cao hứng phấn chấn nói với anh:
"Ôi, bác sĩ Lục, anh đi đổ rác à?"
Anh dừng bước chân, quay đầu lại.
Ở đối diện nhà anh, người hàng xóm mặc áo lông mỏng màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa đứng ở cửa, trong tay cũng xách theo một túi rác.
Lúc này bệnh anh đã đỡ một nửa, tinh thần tốt hơn rất nhiều, cảm xúc cũng không còn bực bội như trước. Cho nên không làm lơ, thoáng gật đầu ừ một tiếng, lại xoay người sang chỗ khác ấn nút thang máy.
Một từ Ừ, đủ để kích động thần kinh đang háo hức của Chu Sanh Sanh.
Cô tung ta tung tăng đi theo, khóe môi cong cong mà đứng bên cạnh anh:
"Trùng hợp vậy? Dù sao cũng tiện đường, tôi có thể đi cùng anh không?"
Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, giống như dùng ánh mắt dò hỏi: Việc cùng nhau đi vứt rác này, vì sao phải nói bằng ngữ khí giống như muốn cùng đi chơi xuân?
Thu hồi tầm mắt, ngữ khí của anh thường thường trả lời: Tùy cô.
Chu Sanh Sanh thần thái xán lạn đi theo anh bước vào thang máy.
Lục Gia Xuyên toàn bộ hành trình áp suất thấp, một chữ đều không nói nhiều, nhưng Chu Sanh Sanh là ai, ha ha, đều đã dùng ba khuôn mặt giao tiếp với anh, loại việc này còn có thể làm khó cô sao?
Vì thế suốt quãng đường 5 phút từ tầng 12 đi đến kho rác ở tiểu khu, cô vẫn luôn thao thao bất tuyệt.
Đứng ở thang máy…
Cô đánh giá sắc mặt của anh, vui vẻ nói:
"Bác sĩ Lục, anh uống thuốc hạ sốt rồi hả? Hôm nay sắc mặt thoạt nhìn khá hơn nhiều!"
Ừ.
"Anh là bác sĩ, trước tiên phải chăm sóc tốt bản thân, sau đó mới có tinh lực đi chăm sóc thân thể người khác."
Ồ.
"Ví dụ như cảm cúm, phát sốt, tuy rằng đều là bệnh nhỏ, nhưng cũng cần phải để ý. Trước kia, dưới lầu nhà tôi có một đứa nhỏ chính là lúc phát sốt không uống thuốc, về sau dẫn đến viêm dạ dày."
Cô lo lắng sốt ruột nhìn anh, trên mặt viết ba chữ Tin tưởng tôi cực lớn.
…
Anh đã lười phản ứng cô. Bị sốt có thể dẫn đến viêm phổi, anh còn tin. Viêm dạ dày? Anh tin mới là lạ.
Chu Sanh Sanh còn tiếp tục ở nơi đó nói chuyện không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!