Editor: Quả Táo Nhỏ
Beta: Nguyệt Nguyệt
Thời điểm bị nhà bên cạnh đánh thức, Chu Sanh Sanh còn đang nằm mơ.
Cô năm nay đã 26 tuổi, nhiều năm như vậy cũng không phải chưa từng mộng xuân, chỉ là những hình ảnh kiều diễm này, phần lớn đều là với Bành Yến Vũ đại idol.
Giấc mộng xuân hôm nay, nam chính lại khác hoàn toàn.
Cảnh trong mơ bắt đầu trên một cái sô pha màu vàng nghệ.
Chu Sanh Sanh cùng một người đàn ông thân hình thon dài. Khụ. Đang dây dưa, sắc mặt cô ửng hồng, mà người đàn ông kia lại đưa lưng lại với cô, không thể thấy rõ khuôn mặt.
Cô có thể cảm nhận anh ta đang hôn cô, tuy khắc chế nhưng cũng không kém phần càn rỡ, ôn nhu mà lại cuồng dã.
Tình cảnh trong mộng đúng là đặc sắc, mặc sức tưởng tượng, cô mơ thấy rất nhiều hình ảnh cấm trẻ con. Lúc động tình nhất, cô đưa tay bóp chặt đệm so pha, mơ mơ màng màng nhìn thấy….
Đó là hai đôi mắt xấu đến cực điểm, có thể mang người từ vui sướng đến kinh hãi.
Hình ảnh trong phút chốc lại chiếu đến người đàn ông chưa lộ mặt kia. Ngay lúc này, gương mặt anh lại đặc biệt rõ ràng như vậy xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt đen nhánh, môi nở nụ cười khinh bạc.
Lục Gia Xuyên chăm chú nhìn cô, mà trong giây lát, cô liền lên đỉnh.
Ngay sau đó, cô tỉnh giấc.
Chu Sanh Sanh thất thần nhìn về phía trần nhà loang lổ, chậm rãi khôi phục ý thức, sau đó cô cũng biết thứ gì đem cô từ trong mộng đánh thức – chính là âm thanh kịch liệt của đôi tình lữ cách vách
Cô duỗi tay từ phía dưới gối lấy điện thoại ra.
Thật tốt, mới có 5 giờ sáng.
Tiếng giường kẽo kẹt cùng với tiếng va chạm kịch liệt của cơ thể, còn có tiếng kêu gào và những thanh âm ái muội khác.
Chu Sanh Sanh dùng gối che đầu, đáng tiếc cũng vô dụng.
Cô bò dậy khỏi giường, mặc áo khoác ngoài rồi chạy ra bên ngoài hành lang, từng tiếng một gõ cửa phòng cách vách:
"Nhỏ giọng một chút được không? Sáng sớm tinh mơ kêu cái gì mà kêu."
Thanh âm bên trong đột nhiên dừng lại
Một lúc sau, bên trong lại vang ra tiếng kêu với âm lượng đề
-xi
-ben còn lớn hơn.
Chu Sanh Sanh tức giận, một chân đá văng cửa phòng, hướng phòng bên kia đá qua.
Nữ nhân bên kia hét lên: Cô có bệnh à?
Tôi có bệnh? Chu Sanh Sanh cười hai tiếng, mặt không biểu tình nhìn bọn họ,
"Có bệnh chính là các người. Uống nhiều thuốc kích dục đúng không? Uống nhiều thì đổi địa điểm giải quyết đi, ở chỗ này lăn lộn làm gì?"
Người đàn ông trẻ tuổi thấy vậy ngồi dậy, cười như không cười nhìn cô.
Chu Sanh Sanh bên trong chỉ mặc áo ngủ, áo khoác bên ngoài là áo lông vũ, bởi vì vội vã, nút thắt ở gần cổ áo cũng không kịp thắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!