Chương 35: Ma men Sanh Sanh

Editor: Nghiên

Beta: Nguyệt Nguyệt

Lục Gia Xuyên tưởng rằng nửa đường cắt đứt lời tỏ tình, là có thể làm cửa hàng trưởng từ bỏ ý định, nào biết rằng anh ta là một người đàn ông kiên cường, còn có tính cách cố chấp dũng cảm không chịu lùi bước.

Ngày hôm sau, sau khi tỏ tình bị cắt đứt, anh ta râu ria xồm xoàm sắc mặt u buồn ngồi trong tiệm, chống cằm nhìn Chu Sanh Sanh đang bận rộn liên hồi, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

Một ánh sáng nhỏ bé sinh ra từ sự u buồn, cuối cùng biến thành dũng khí quyết tiến không lùi.

Anh ta ấp ủ một ngày, rốt cuộc khi tan làm liền kéo Chu Sanh Sanh vào phòng thay quần áo.

Chu Sanh Sanh cho rằng anh ta lại nghĩ ra kịch bản Tiêu hóa nội bộ gì đó, dở khóc dở cười nhìn anh ta đứng cạnh cửa thăm dò, sợ có người nghe thấy cuộc trò chuyện sắp tới của bọn họ.

"Cửa hàng trưởng, hiện tại đã tan làm rồi, nếu anh muốn chiếm dụng thời gian cá nhân của tôi, chúng ta thương lượng một chút về phí tăng ca có được hay không?"

Nam nhân trẻ tuổi hơi mũm mĩm quay đầu khẩn trương, trán đầy mồ hôi.

Anh ta cúi đầu dường như đang cân nhắc, cuối cùng nói:

"Được, tôi trả thêm tiền tăng ca cho cô."

Chu Sanh Sanh không tin, cười tủm tỉm đưa tay ra:

"Được, vậy anh mau đưa đây!"

Ngay sau đó, cửa hàng trưởng móc đồ vật đã chuẩn bị sẵn từ trong túi áo khoác ra, một tờ giấy chứng nhận được xếp rất gọn gàng, cẩn thận để vào tay Chu Sanh Sanh.

Cô dừng một chút, chậm rãi mở tờ giấy kia ra.

Trên giấy có bốn chữ: Chứng nhận kinh doanh.

Như chạm đến củ khoai nóng bỏng tay, Chu Sanh Sanh rụt tay lại, tờ giấy mỏng đung đưa rồi rơi xuống đất.

Cửa hàng trưởng mồ hôi nhễ nhại ngồi xuống nhặt lên, cuối cùng vẫn quyết tâm nhìn vào cô:

"An An, tôi rất nghiêm túc."

Không buồn cười.

Chu Sanh Sanh nóng lòng muốn đẩy cửa ra, thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này, lại bị cửa hàng trưởng nắm lấy cổ tay.

"Tôi có nói đùa hay không, tôi nghĩ cô tự mình biết được."

Cô đưa lưng về phía anh ta, dừng chân lại, trong lòng như có một nồi nước sôi, phiền muộn, chua xót, tiếc nuối, cảm kích… Những cảm xúc dồn nén lên nhau, bốc hơi lên, xoay quanh trong trái tim cô, thật lâu không tiêu tan.

Cô đương nhiên biết anh ta không đùa giỡn.

Bởi vì anh ta quá nghiêm túc, cô mới nóng lòng muốn bỏ chạy. Cô không xứng đáng với tấm chân tình của anh ta, thậm chí cô còn không thể ở lâu trong quán cà phê này, cô có thể làm gì để đáp lại tấm chân tình của anh ta?

Chu Sanh Sanh xoay người lại, nhìn gương mặt thanh tú của anh ta.

Thật lâu trước kia cô đã từng nhìn thấy một bình luận trên mạng, những người mập mạp đã tự khích lệ mình: Béo sẽ thấy mùa đông ấm áp, mùa hạ mát mẻ, béo thấy dễ chịu, béo có một tấm lòng tốt… Câu bình luận kia có chút buồn cười, nhưng cô đã sớm không nhớ rõ.

Nhưng hiện tại nhìn cửa hàng trưởng như vậy, dù không nhớ rõ nhưng cô vẫn có thể tổng kết được những ưu điểm của một người mũm mĩm.

Cô vươn tay tới, giống như đã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng cho anh ta một cái ôm.

Bên trong phòng thay đồ chật chội nhưng sáng ngời, cô thì thầm bên tai anh ta một câu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!