Chương 34: Ánh sáng cứu rỗi

Editor: MC. Weed

Beta: Nguyệt Nguyệt

Ca làm của Trịnh Tầm kết thúc lúc một giờ sáng, hai tay đút vào trong túi bộ quần áo bóng chày, huýt sáo ra khỏi cửa quán bar.

Đi ngang qua một người phụ nữ tóc nhuộm màu sắc rực rỡ, anh ấy vẫn nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước, bởi vì trên con phố này, người như vậy rất nhiều, anh ấy nhìn nhiều cũng trở thành thói quen.

Cho đến khi người nọ bỗng nhiên mở miệng gọi tên anh ấy: Trịnh Tầm!

Âm thanh nhẹ nhàng giòn tan, giống như nước biển xanh thẳm tuôn trào chọc phá tảng băng cứng.

Anh ấy dừng lại, nghi ngờ mà xoay người.

Dưới ánh đèn đường tối tăm, một cô gái trẻ tuổi đứng ở nơi đó, đầu tóc màu sặc sỡ, còn có lớp trang điểm dày nặng…

Anh ấy chần chờ một lát, rốt cuộc từ trong đôi mắt sáng đến dọa người còn tràn đầy vui sướng nhìn ra manh mối.

…Là cô?

Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa biến mất, áo khoác sừng trâu cũng không thấy đâu, tất cả những trang phục mang hơi thở của học sinh đều không cánh mà bay.

Là tôi. Cô đột nhiên nhếch miệng mỉm cười đi về phía anh ấy.

Toàn thân mặc quần áo lỏng lẻo bởi vì dáng người nhỏ gầy mà mất đi bản tính gợi cảm, tóc đủ màu sắc càng khiến người ta nghẹn họng, son môi kia không giống như màu sắc đang thịnh hành hiện nay, ngược lại giống như màu sắc của các dì nông thôn…

Cô chớp chớp mắt đi tới trước mặt Trịnh Tầm, tự cho là cười đến quyến rũ, còn nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc bên tai.

"Này, anh có nhận ra tôi không?"

Trịnh Tầm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lười nhác dần dần trở nên sắc bén, cho dù không yên tĩnh, nhưng không khí xung quanh cũng giống như đóng băng, làm cho người ta cảm giác có một áp lực vô hình.

Ý cười của cô chậm rãi cứng đờ, động tác tạo dáng õng ẹo cũng từ từ ngừng lại.

… Khó coi lắm sao?

Kéo vạt áo xuống, cô nghi ngờ nhìn xuống cơ thể này.

Do người bán quần áo nói với cô, đây là trang phục trưởng thành nhất và gợi cảm nhất hiện nay!

Kiểu ăn mặc khiếm nhã kia thật sự sắp làm người ta mù mắt!

Trịnh Tầm không kiên nhẫn mà nhìn cô, bởi vì gương mặt kia lộ ra ngây thơ ngây thơ mà cảm thấy bực bội:

"Cô trang điểm thành bộ dạng quỷ này làm gì?"

"Là anh nói anh không thích người phụ nữ có khuôn mặt nhạt nhẽo, dáng người phẳng lì." Cô gái trẻ cười tủm tỉm nhìn anh ấy, chạm vào tóc, rồi chỉnh lại quần áo

"Tôi đã mất công đi mua bộ quần áo này, tóc cũng được làm ngay tại chỗ. Stylist mất rất nhiều công sức để làm đấy, trong thời gian đó tôi ngủ được ba giấc!"

Nói xong, cô giẫm lên bục cao kia run rẩy xoay một vòng, xoay được một nửa xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng về một bên ngã xuống.

May mà Trịnh Tầm túm lấy cánh tay cô.

Cô ngượng ngùng ổn định lại bản thân, ngẩng đầu cười với anh ấy.

Đẹp không? Cô ấy nháy mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!