Editor: Bảo Xuyên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Thật là kỳ quái, cô làm sao lại ngồi trên xe anh?
Chu Sanh Sanh có chút ảo não.
Rõ ràng một giây trước còn ra sức hạ quyết tâm nói cho chính mình không thể lại lầm người lầm mình, kết quả như thế nào lại bị lừa gạt lên xe.
Người đàn ông lái xe vì cái gì không biết lại vui vẻ như vậy.
Trong xe đang phát bài hát, trên khóe môi anh mang theo nụ cười, một đường nhìn về phía trước, mắt nhìn thẳng. Cảm giác tồn tại của bộ mặt tươi cười kia quá chói mắt, căn bản không thể bỏ qua.
Cô một chút cũng không nghĩ ra.
Xe chạy được nửa đường, di động của Chu Sanh Sanh vang lên.
Điện thoại của cửa hàng trưởng trong tiệm gọi tới.
Cô nghe máy: Alo!
Một lát sau…
"A, cửa hàng trưởng. Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Không gian nhỏ hẹp an tĩnh trong xe, người bên cạnh cố ý dựng lỗ tai lên nghe, ý đồ nghe xem người bên kia nói cái gì. Tiếc rằng đi động của cô âm thanh không lớn, anh chỉ nghe được người đàn ông nói nữa, còn lại không thể nghe rõ nội dung.
Chu Sanh Sanh còn đang tiếp tục nói:
"Tôi có nói qua, hôm nay nghỉ sớm một chút".
"A, anh có chuyện muốn nói với tôi? Điện thoại nói cũng không được sao?"
"Không bằng ngày mai tôi đi làm rồi nói sau được không?"
"Này cũng không được?"
"Là chuyện đặc biệt quan trọng sao? Nếu đặc biệt quan trọng, tôi đây…"
Lời còn chưa dứt, Lục Gia Xuyên chen ngang cầm điện thoại cô dán ở bên tai, không chút do dự nhấn nút tắt, đảo mắt liền ném ở ghế sau.
Chu Sanh Sanh bị dọa nhảy dựng:
"Anh ném điện thoại của tôi làm gì?"
Anh chuyên tâm lái xe, sườn mặt căng chặt, lát sau phun ra một lý do:
"Thời điểm lái xe cần phải tập trung".
…. Đây cũng có thể coi là lý do sao?
"Người lái xe là anh không phải tôi. Mình anh chuyên tâm là được rồi".
Ầm ĩ. Anh lời ít ý nhiều,
"Cô ồn ào làm cho tôi không cách nào chuyên tâm lái xe".
"Anh tật xấu có rất nhiều đó bác sĩ Lục". Chu Sanh Sanh nhịn không được chế nhạo hắn hai câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!