Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Tâm tình của Chu Sanh Sanh vô cùng phức tạp.
Cô yên lặng mà đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lục Gia Xuyên đang rửa chén, ý muốn dò hỏi có muốn hỗ trợ rửa chén hay không đã đến miệng, cuối cùng muốn nói rồi lại thôi mà yên lặng tránh ra.
Lý trí một chút, Chu Sanh Sanh!
Trong đầu không ngừng có chuông cảnh báo vang lên.
Đã nói không luân hãm, không tới gần, không dây dưa đâu? Ba nguyên tắc của cô đều vứt đi nơi nào?
Chính là trong tiềm thức, cô lại nghe thấy một chính mình khác đang hung tợn mà phản bác: Luân hãm một lần, dây dưa một lần thì có làm sao đâu? Anh cũng sẽ không thiếu khối thịt nào!
Đúng vậy, anh đương nhiên sẽ không thiếu khối thịt nào, nhưng anh cũng là một người sống sờ sờ, là người có máu thịt có cảm tình.
Cô nếu cứ không phụ trách nhiệm mà xông vào thế giới của anh như vậy, lúc anh cho rằng rốt cuộc cũng có người làm bạn ở bên, đột nhiên không rên một tiếng lại bốc hơi ở nhân gian, anh nên làm cái gì bây giờ?
Tâm cô loạn như ma, đứng ở trong phòng khách không biết theo ai, cuối cùng vô thức mà lấy ra di động, theo thói quen và lướt xem dự báo thời tiết bảy ngày tiếp theo.
… Không có mưa.
Cô phát hiện chính mình thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô chưa từng có một khắc nào giống bây giờ, bức thiết khát vọng ông trời không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào như vậy. Khiến cho thành phố này vĩnh viễn khô hạn, một giọt mưa cũng đừng rơi.
Nhưng ai cũng biết đó là chuyện không có khả năng, trừ phi cô chạy đến Sahara, chạy đến một nơi nào đó vĩnh viễn không mưa, nhưng cô chẳng lẽ còn có thể mang anh đi cùng hay sao?
Nghĩ như vậy, cô lại bắt đầu khổ sở, quay đầu lại nhìn người rửa bát trong bếp, gian nan đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng im lặng không lên tiếng mà cầm lấy túi xách, mãi cho đến khi đứng sau kệ giày mới ngồi dậy lớn tiếng nói:
"Bác sĩ Lục, tôi về nhà trước nhé!"
"Về nhà làm gì hả? Bát tôi còn chưa rửa xong!" Lục Gia Xuyên ở trong phòng bếp nhăn mày lại, xoay người tức giận mà nói:
"Thừa nhiều cá hầm ớt như vậy, không được đi! Lưu lại giúp tôi giải quyết hết đi!"
"Anh cất lại cho mình từ từ ăn đi bác sĩ Lục, vất vả làm việc một ngày rồi, nhất định phải khao dạ dày của chính mình cho tốt! Không phải sợ mập lên, đàn ông hơi béo một chút thật ra càng làm cho phụ nữ có cảm giác an toàn… đây chính là lời từ đáy lòng của một phụ nữ trong những người phụ nữ!"
Cô nắm tay, mắt thấy anh muốn đi ra khỏi phòng bếp, lập tức mở cửa chạy ra bên ngoài.
"Cho dù cô là phụ nữ trong những người phụ nữ, tôi nhìn đàn ông cũng chưa có ai có thể so sánh được… này, Chu An An!"
Anh đặt bát xuống hùng hổ đi ra bên ngoài:
"Chạy cái gì mà chạy, không ăn thì thôi, tốt xấu gì…"
Nhưng mà không đợi anh nói xong, cửa nhà đã đóng lại, tiếng vang nặng nề công bố người phụ nữ kia đã bỏ trốn mất dạng.
Trên tay Lục Gia Xuyên còn dính chất tẩy rửa, câu nói
"Tốt xấu gì cũng để tôi đưa cô về chứ" trong miệng mới nói được mở đầu. Anh có chút không hiểu được, người phụ nữ này chạy cái gì mà chạy? Vừa rồi còn êm đẹp, lúc này lại bị bệnh gì? Rất giống như bị lửa đốt mông.
Mà ngoài cửa, Chu Sanh Sanh chạy như trốn vào thang máy, một đường đi đến tầng dưới cùng.
Cô bước vào trong ánh mặt trời, cúi đầu nhìn bóng dáng lẻ loi của chính mình, gập cổ áo lại, phảng phất như lúc này mới chân chính ý thức được là mùa đông đã tới.
Thật lạnh.
*-*
Chuyện làm idcard này, vì Chu Sanh Sanh đã làm nhiều, Trịnh Tầm cũng thành người giỏi trong đó, bởi vì có người đến quán bar tìm anh ấy làm chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!