Chương 3: Đôi mắt sáng ngời

ditor + beta: Nguyệt Nguyệt

Thay đổi gương mặt, thân phận và công việc cũng thay đổi theo, đây là lý do tại sao Chu Sanh Sanh chưa từng làm một công việc nào quá ba tháng.

Cũng bởi vì không đủ bằng cấp, thân phận hay thay đổi, cô tìm việc đều là những công việc dưới chót của xã hội… bưng bê, rửa chén, quấy đảo khắp nơi, điều kỳ quái nhất là một lần bán nghệ với Trịnh Tầm ở đầu đường.

Lúc đó Trịnh Tầm mê rock and roll, thuận tay lấy đàn ghi

-ta và một chiếc loa ra ngoài, đứng cùng cô trên cầu vượt bày ra một sạp ở vỉa hè.

Kết quả hát nửa ngày, những người đi đến sạp đều nhanh chân chạy đi, thứ duy nhất dừng lại là một con chó lông vàng bị lạc, sau đó được bọn họ mang về nhà, lấy tên anh chàng đẹp trai tóc vàng: Romeo.

Chu Sanh Sanh miên man suy nghĩ, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một quán cà phê ở trung tâm thành phố, nhìn kỹ biển thông báo tuyển dụng trên cửa kính, vuốt tóc mái hình ảnh phản chiếu của chính mình, cảm thấy hình tượng lần này của mình đúng là rất đoan chính, chắc là có thể xin vào nơi này.

Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Mọi thứ thuận lợi ngoài dự đoán. Cửa hàng trưởng là một thanh niên hai mươi chín tuổi, trong tiệm còn có ba nhân viên cửa hàng, một trai hai gái, đều là người trẻ tuổi.

Chu Sanh Sanh có gương mặt baby đáng yêu, có chút khẩn trương mà ôm dây balo, bộ dáng này làm cửa hàng trưởng cười rộ lên.

"Cô đừng khẩn trương, tuy rằng cha mẹ đặt tên cho tôi là Đại Hùng, nhưng trước mắt tôi không có ý nghĩ muốn ăn người đâu." Anh ta có hơi béo, bộ dáng lại rất thanh tú.

Chu Sanh Sanh cũng cười.

"Từng có kinh nghiệm làm việc không?"

"Tôi từng làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh, đã làm ở Burger King KFC Dicos."

"Cô còn trẻ, hình tượng khí chất cũng rất tốt, tại sao lại làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh?" Cửa hàng trưởng hỏi cô.

Chu Sanh Sanh do dự một lát, thấp giọng nói:

"Cha mẹ tôi không còn nữa, trong nhà không còn ai giúp tôi đi học, cho nên học đến cấp ba thì bỏ học. Bằng cấp quá thấp, cũng không tìm được công việc khác."

Cửa hàng trưởng nghe thấy vậy, lòng đồng tình lan tràn, lập tức nói:

"Đến, đến chỗ này của tôi! Nơi này của tôi không cần bằng cấp cao hay học bá, ngày mai cô đến làm nhé!"

Anh ta quay đầu lại phân phó nhân viên cửa hàng:

"Viên, đi, lấy một bộ quần áo nhân viên của cửa hàng nhé…" Dừng một chút, anh ta quay đầu hỏi: Cô tên là gì thế?

… Chu Sanh Sanh.

"Đúng vậy, đúng rồi, lấy một bộ quần áo nhân viên cửa hàng đưa cho Sanh Sanh, từ nay về sau cô ấy chính là người của chúng ta!" Cửa hàng trưởng rất hào phóng, nghe nói người hơi mũm mĩm đều là người tốt, xem tình hình này thật đúng là vậy.

Anh ta dặn dò Chu Sanh Sanh:

"Hôm nay cô cứ ở đây nhìn xem, nhìn xem Viên đón khách, làm đơn như thế nào, Đông Đông nấu cà phê ở phía sau ra sao, Tiểu Kim là người kia, đứng ở sau quầy làm đồ ngọt."

Cô gái tên Viên tóc búi sau đầu, đứng ở sau quầy kháng nghị:

"Cửa hàng trưởng, anh lại bắt đầu đấy! Anh có thể thông báo một lần tiêu chí tuyển dụng hay không, lấy phong phạm của một cửa hàng trưởng ra chứ! Mỗi lần đều là nói không đến hai, ba câu, tên còn chưa hỏi rõ ràng, đã lập tức trầm trồ khen ngợi rồi!"

Đông Đông là nam sinh có vóc dáng cao, từ sau cửa bếp thò đầu ra dò xét:

"Đúng vậy. Mỗi lần đều hai ba câu đã nói tốt, ánh mắt cửa cửa hàng trưởng quá kém, ở trong mắt anh ấy trên đời này không có người nào không tốt cả…"

Khi nói được một nửa, tầm mắt anh ta đối diện với Chu Sanh Sanh mặc áo khoác màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, vô cùng ngoan ngoãn, lập tức đổi giọng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!