Chương 24: Giày của công chúa

Editor: Nghiên

Beta: Nguyệt Nguyệt

Khi Chu Sanh Sanh về đến nhà, Trịnh Tầm đã từ quán bar đã trở lại.

Anh ấy ngồi trên sô pha xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại hỏi: Đã về rồi?

Ừ, đã về rồi. Chu Sanh Sanh không hề có hình tượng cởi giày cao gót ra, tiện tay ném xuống mặt đất, đi đến bên sô pha đẩy đẩy Trịnh Tầm, mệt đến nổi đầu rủ vào trên ghế.

Bên cạnh người ồn ào luôn có người im lặng.

Cô cảm thấy có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Trịnh Tầm đang cầm trong tay một cái đồ gỗ điêu khắc, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm, vì thế ngồi dậy hỏi: Đây là thứ gì?

Cô duỗi tay muốn lấy, nào biết Trịnh Tầm bỗng nhiên rụt tay trở về, thuận tay đem đồ gỗ bỏ vào trong túi áo ngoài:

"Không có gì. Một cô gái kỳ quái ở quán bar đưa cho tôi."

"Không có gì tại sao lại không cho tôi xem?"

Chu Sanh Sanh thò lại gần vẻ mặt bát quái:

"Ai, có người theo đuổi anh sao?"

Không biết.

"Cái gì mà không biết? Khẳng định là người theo đuổi cậu, nếu không sao lại đưa cậu đồ vật? Còn là đồ gỗ điêu khắc, không phải là tự tay làm đó chứ? Điêu khắc cái gì, cho tôi xem!"

Xem cái *!

Trịnh Tầm đẩy cô ra, không cho cô duỗi tay đến đồ gỗ trong túi áo.

Chu Sanh Sanh dừng tay giữa không trung, cười như không cười:

"À, cho nên, cô ta điêu khắc cho cậu cái *?"

… Bệnh tâm thần!

Trịnh Tầm xụ mặt, lôi kéo lưng quần,

"Lão tử không phải không có thứ đồ kia, cô ta điêu khắc làm gì? Trấn quần chi bảo* lớn mạnh nhất toàn thế giới đang ở ngay chỗ này, gỗ khắc cái * thì tính là gì!"

Chu Sanh Sanh bị trấn quần chi bảo làm khựng lại tại chỗ, mà anh ấy đã hùng hùng hổ hổ đi rồi, ở trong WC nhìn gương thất thần đến nửa ngày.

Trên thực tế, có một cô gái nhỏ vô cùng kỳ quái đến quán bar uống nước trái cây, lúc đầu anh ta cho rằng cô ấy là fans của nhóm nhạc rock anh roll nào đó, còn cười hì hì thò lại gần hỏi cô ấy:

"Coi trọng cái nào thì nói với tôi, chỉ cần 100 tệ sẽ bán số điện thoại cho cô."

Cô gái nhỏ kia không hé răng, từ trong túi lấy ra 100 tệ ngoan ngoãn nhét vào tay anh ấy.

Quán bar luôn có những cô gái thích giọng hát của mấy chàng trai rock and roll, nhưng đây là lần Trịnh Tầm kiếm được khoản thu nhập thêm thuận lợi nhất.

Anh ấy thò qua nhìn về phía mấy chàng trai đang hát khàn cả giọng trên sân khấn, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi:

"Muốn số điện thoại ai?"

Bên trong tiếng nhạc ồn ào, cô gái nhỏ không chút thu hút vươn ngón trỏ mảnh khảnh, chỉ thẳng vào ngực anh ấy.

Anh ấy sửng sốt, một lát sau, nghe thấy cô ấy nhỏ giọng nói: Anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!