Editor: MC. Weed
Beta: Nguyệt Nguyệt
Giữa bữa cơm, dì út nhắc tới một chuyện.
Con gái bà học điều dưỡng, năm nay vừa tốt nghiệp, đã đến lúc vào bệnh viện làm việc. Dì út chọn tới chọn lui cũng không chọn được nơi thích hợp, muốn tìm Lục Gia Xuyên giúp đỡ, bình thường quanh năm cũng không gặp được một lần, cũng may Giáng Sinh năm nay cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, cuối cùng bà cũng có thể nhắc tới chuyện này.
Lục Gia Xuyên nhắc tới Khoa ung bướu…
Bà nói:
"Thần Hinh tuổi còn nhỏ, khoa ung bướu này không phù hợp với con bé, cả ngày chướng khí mù mịt, còn có thể sẽ chết người. Dì thấy nơi này không phù hợp."
Lục Gia Xuyên nhắc tới Khoa ngoại…
Bà nói:
"Ngoại khoa đều là những người đã làm phẫu thuật cho người khác, khi làm việc tinh thần không những mệt mỏi còn phải trực ban, còn phải canh chừng không để biến chứng phẫu thuật gì nữa, tình huống đột xuất lớn nhỏ đều có. Đến cả một giấc ngủ cũng không ngon, không được không được."
Lục Gia Xuyên nhắc tới Khoa xét nghiệm máu…
Bà nói:
"Nghe nói thời buổi này lấy máu đều có thể nhiễm HIV, dì cũng không muốn Thần Hinh làm ở khoa xét nghiệm, suốt ngày tiếp xúc với những thứ có vi khuẩn, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe của con bé thì làm sao bây giờ?"
Cuối cùng bà đặt đũa xuống, nói với Lục Gia Xuyên:
"Gia Xuyên à, cháu là đứa có tiền đồ nhất trong đám trẻ nhà chúng ta, tuổi còn trẻ đã trở thành chuyên gia rồi. Cháu ở bệnh viện cũng coi như có tiếng nói, vậy nên cháu giúp em cháu một chút? Tất cả đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau, được chứ?"
Đưa nhiều đề nghị như vậy, bà đều từ chối, Lục Gia Xuyên cũng gác đũa xuống, bình tĩnh đối diện với ánh mắt tha thiết của cô:
"Dì út muốn cháu giúp như thế nào?"
Dì út nhếch miệng cười:
"Không phải mọi người đều nói mắt là vàng và răng là bạc sao? Ý dì là, Nha Khoa cũng không tồi."
"Nha Khoa không tuyển dụng."
Giọng điệu Lục Gia Xuyên bình thản:
"Dì út cũng biết mắt vàng răng bạc, người khác đương nhiên cũng biết, tất cả mọi người chen lấn muốn tiến vào. Vì vậy, bình thường các khoa bên cháu nhận người vô cùng nghiêm khắc, điều cơ bản là chấm dứt các mối quan hệ gia đình, tất cả phụ thuộc vào trình độ cá nhân."
Nụ cười của dì út ngay lập tức dừng lại, tiếp tục nói: "Đúng, đúng, đúng, chuyện này muốn khó nói khó, muốn dễ thì là dễ, coi như dì ở đây cầu xin con?
Con cũng biết, Thần Hinh là một đứa bé có trí tiến bộ, không nói đến năng lực cá nhân rất mạnh, lại làm việc giữ bổn phận, dì nghĩ trình độ cá nhân cũng sẽ không kém. Cháu làm anh thì giúp con bé, để cho con bé trong lần công tác này đi đường vòng một chút đi!
Lục Gia Xuyên không nói gì.
Bầu không khí trên bàn bỗng nhiên có chút xấu hổ, Tôn Diệu Quyết gắp một đũa thức ăn cho Chu Sanh Sanh, sau đó nhẹ giọng nói:
"Em gái, Gia Xuyên tuổi còn nhỏ, hiểu biết cũng chưa sâu, ngoài mặt ở bệnh viện là một chuyên gia, thật sự là chỗ đứng cũng không ổn định. Em để cho con giúp loại việc này, nếu con giúp được, đương nhiên sẽ không từ chối. Nhưng con nó cũng có chỗ khó xử…"
"Vấn đề không phải ở con."
Lục Gia Xuyên ngắt lời mẹ, ngẩng đầu nhìn dì út, "Thần Hinh học là điều dưỡng cơ bản, đi khoa ngoại, khoa ung bướu là thích hợp nhất. Khoa mắt là tình huống đặc biệt, không nằm trong phạm vi điều dưỡng của con bé, vì vậy không đủ tư cách để đến.
Ngoài ra, xin lỗi, dì út, con người cháu trong bệnh viện làm việc luôn có nguyên tắc, không đi cửa sau, vì vậy không thể giúp dì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!