Editor: Nghiên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Khi Chu Sanh Sanh về nhà, một đường đều ca hát.
Cô không ca hát nhiều, bởi vì ở cái tuổi nghe nhạc ca hát dạo chơi cha mẹ cô đã mất, cô vội vàng đi làm để nuôi chính mình, cho nên đại đa số những bài hát có thể lẩm nhẩm đều nghe được từ chỗ làm.
Cô từng ở khu trượt băng bán vé, từng ở ktv làm người phục vụ, làm ở McDonald"s KFC, cũng đã từng ở vỉa hè bày hàng bán tạp hóa nhỏ.
Sau đó, khi cô 17 tuổi thì sinh bệnh nặng, không hiểu tại sao gương mặt lại thay đổi, từ lúc đó cũng không còn tâm tư ca hát gì nữa.
Những năm đó, cô vẫn luôn sống bận bận rộn rộn, giống như ruồi nhặng không đầu, không biết hôm nay phải nương thân nơi nào, càng không biết ngày mai gương mặt biến thành thế nào, cứ như thế qua từng ngày từng đêm.
Cô vẫn luôn nhớ đến buổi chiều nào đó bày quán bán hàng dưới cầu vượt, ngày mùa đông phá lệ ngắn hơn, mới là buổi chiều 6 giờ trời đã tối đen. Cô ngồi trên cái ghế nhỏ, trên đất đầy những khuyên tai vòng cổ cùng các trang sức nho nhỏ, ôm chặt cánh tay bị lạnh đến run bần bật trong lòng ngực.
Chiều hôm đó nhiệt độ không khí thấp, cô bị lạnh đến nỗi ngón tay đều xanh nhưng vẫn chưa bán được món nào. Sau đó bầu trời lại bỗng nhiên đổ tuyết, trận tuyết đầu mùa lả tả rơi xuống, rơi vào trên mặt lại biến thành nước lạnh băng.
Người bày bán xung quanh đều thu dọn đồ vật, tuyết đã rơi, còn ai sẽ đến mua hàng chứ? Ngồi ở nơi này chịu lạnh, không bằng dọn dẹp một chút rồi về nhà.
Chu Sanh Sanh bán chính là đồ trang sức nhỏ, lại không phải thuần bạc, những kim loại thấp kém đó gặp nước đều sẽ phai màu, cô cũng nên thu dọn một chút rồi về nhà. Ở thời điểm cô luống cuống tay chân thu dọn, trước mặt xuất hiện một đôi tình nhân vội vàng lơ đãng đạp vào một chiếc vòng cổ.
Chu Sanh Sanh gấp đến độ ngẩng đầu muốn quát họ, thế nhưng khi đối diện với đôi tình nhân kia thì liền ngừng lại.
Cô gái trẻ tuổi liên tục xin lỗi:
"Xin lỗi xin lỗi, đi đường quá gấp, không nhìn thấy dưới chân. Thật sự thực xin lỗi, dẫm hỏng rồi đồ vật của cô rồi."
Khi cô ấy đang xin lỗi, chàng trai bên cạnh cúi người nhặt chiếc vòng cổ bị dẫm hỏng.
"Cái này bao nhiêu tiền?" Anh ta nhẹ nhàng lôi kéo cô gái, đem cô ấy kéo về phía sau mình, lễ phép nói với Chu Sanh Sanh: Chúng tôi mua nó.
Chu Sanh Sanh nói: Cái này 30.
Chàng trai gật đầu, dừng một chút, ánh mắt dừng lại trên hàng ở vỉa hè, lại lần nữa cúi người. Lúc này đây, anh ta cầm lấy một chiếc vòng cổ hoàn hảo không tổn hại nói: Thêm cái này nữa.
"Cái này không bị hư, mua làm gì?"
Cô gái phía sau anh ta thò đầu ra xem xét, vẻ mặt nghi hoặc.
Anh ta chưa nói gì, sau khi Chu Sanh Sanh báo giá, từ ví bóp lấy tiền đưa ra, đưa tiền xong kéo tay cô gái rời đi.
Ở một khắc khi bọn họ xoay người, Chu Sanh Sanh nghe thấy chàng trai nói với cô gái: Thực xin lỗi.
"Sao bỗng nhiên lại xin lỗi? Dẫm hư vòng cổ đâu phải anh."
"Nếu không phải em dẫm hư vòng cổ, anh cũng sẽ không bỗng nhiên nhớ tới, ở bên nhau lâu như vậy, anh còn chưa mua cho em vòng cổ hay nhẫn gì cả." Chàng trai kéo cánh tay cô ấy, bỏ vào túi áo khoác của chính mình, sau đó nghiêng đầu nói,
"Cái này tuy không quý giá, nhưng cũng xem như là tâm ý của anh. Chờ khi chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ nỗ lực tìm một công việc tốt, tương lai mua cho em một món trang sức."
Trang sức gì?
Chàng trai dời tầm mắt, ho khan hai tiếng: Biết rõ còn cố hỏi.
Hai thân ảnh dựa sát nhau rời đi thực nhanh, sau đó biến mất ở cuối cầu vượt. Mà Chu Sanh Sanh cầm 60 đồng tiền trong tay, ngơ ngác mà nhìn nơi mà họ biến mất.
Bên trong màn đêm, dưới cầu ngựa xe như nước sáng ngời mà huy hoàng, đêm tối long trọng bị trận tuyết đầu mùa lả tả điểm trang đến náo nhiệt phi thường.
Tay cô bị đông lạnh đến không còn cảm giác, gió và những bông tuyết hỗn loạn thổi vào mặt, khiến cô lệ quang ướt đẫm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!