Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Chu Sanh Sanh không nhìn thấy bác sĩ Lục trong phòng khám bệnh.
Người đến bệnh viện vĩnh viễn giống như đến chợ bán thức ăn, cô lấy số vào Khoa mắt, xếp hàng thật lâu, nhưng khi đến cửa, mới phát hiện người đợi cô cũng không phải Lục Gia Xuyên.
Do cô coi đó là điều hiển nhiên rồi, cứ nghĩ rằng chỉ cần bước vào nơi này, sẽ không có ngoại lệ mà nhìn thấy người bác sĩ khắc nghiệt lại tận tâm kia.
Bác sĩ áo blouse trắng cười ngẩng đầu hỏi cô:
"Sao còn chưa tiến vào, sững sờ đứng ngẩn người ngoài cửa làm gì vậy?"
Không thể nói vì sao, Chu Sanh Sanh nắm đơn xếp số, bỗng nhiên lại không muốn đi vào.
Cô mua thuốc hạ sốt xong, xách túi đi vòng qua cửa văn phòng đi ra ngoài, tính toán về nhà.
Cứ nghĩ rằng chỉ cần trở nên xinh đẹp, thì có thể gặp lại anh một lần.
Cho dù anh vĩnh viễn không biết được cô chính là Chu Sanh Sanh trước cho anh leo cây đã thay đổi khuôn mặt, cô cũng kiên trì như vậy, nhất định phải chờ đến khi trở nên xinh đẹp mới bằng lòng lại xuất hiện trước mắt anh.
Bởi vì cô biết.
Cô biết cô là Chu Sanh Sanh, mặc kệ gương mặt thay đổi như thế nào, bên trong vẫn trước sau như một.
Thời tiết hôm nay thật tốt, có rất nhiều người bệnh nằm viện đã lâu đang phơi nắng trên sân của tầng một.
Chu Sanh Sanh đi qua bên cạnh, một đường đi đến cửa chính, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.
Có người đẩy xe lăn cách đo không xa, trên xe lăn là một cô bé 15-16 tuổi, mà người đẩy xe lăn mặc áo blouse trắng, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, tròng mắt đen như mực giống như được tôi luyện.
Ánh mặt trời giống như bơ hòa tan, lan tràn từ đỉnh đầu anh ra, nhuộm chiếc áo blouse trắng thành màu vàng hòa thuận vui vẻ.
Kia không phải Lục Gia Xuyên thì là ai?
Bước chân của cô thoáng chốc dừng lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Một năm không gặp, không nghĩ tới anh vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của cô không sai chút nào.
Không, trên thực tế thật ra vẫn có một chút khác biệt.
Chu Sanh Sanh thấy anh đẩy cô bé kia chậm rãi đi trên mặt cỏ, biểu tình ôn nhu, ôn nhu như vậy cô chưa từng thấy trên mặt anh từ trước đến nay.
Như là hồ nước tháng ba lẳng lặng chảy xuôi, giống như hoa nở trên cành tháng tư.
Cô bé ngửa đầu nhìn anh:
"Bác sĩ Lục, em có chuyện muốn nói với anh."
Cô bé ngoắc ngoắc tay với anh, anh cúi người xuống, đưa lỗ tai lại gần.
Nào biết cô bé bỗng nhiên mở hai tay ra ôm lấy anh, thanh âm nhẹ nhàng mà nói:
"Bác sĩ Lục, hiện tại em tuyên bố, từ nay về sau anh là của em!"
Anh bật cười, nhẹ nhàng đẩy tay cô bé ra, ngồi dậy một lần nữa:
"Em đơn phương tuyên bố, đã hỏi qua anh đồng ý hay chưa?"
"Vậy cuối cùng anh đồng ý hay không đồng ý?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!