Chương 10: Siêu nhân Sanh Sanh

Editor + beta: Nguyệt Nguyệt

Dưới chót tòa nhà cao tầng, vài tên bảo vệ sắc mặt xám ngắt dưới sự dẫn dắt của luật sư Tô, nghiêm khắc gác ở chỗ cửa ra vào, tỉ mỉ nhìn chằm chằm mỗi người ra vào.

Chu Sanh Sanh buông mái tóc xuống, nháy mắt thành người đẹp tóc dài xõa trên vai.

Trước mắt mặt khác, kiểu tóc khác, quần áo cũng khác.

Lúc gặp thoáng qua luật sư Tô, cô nhận ra mọi người còn không kiềm chế được mà tất cả ánh mắt nhìn về phía cô.

Nhưng không có người nhận ra cô.

Trong mắt bọn họ có kinh diễm, có yêu thích và ngưỡng mộ, duy chỉ có sự vui sướng khi bắt được người và tang vật. 

Chu Sanh Sanh trấn định đi ra khỏi tòa nhà cao ốc, dầm cơn mưa phùn đi qua một góc đường, cuối cùng bắt đầu chạy vội về phía trước.

Lại là đầu mùa đông một năm, gió lạnh thấu xương, mưa phùn triền miên. Cảnh tượng hai bên đường phố đều là những người vội vàng, ô che mưa năm màu dần dần được bật lên, trang điểm trong cơn mưa của thành phố.

Cô chỉ mặc một cái áo lông, áo khoác chống lạnh chưa lấy ra được từ tòa cao ốc, lại giống như không cảm thấy lạnh, chỉ chạy vội về phía trước, vừa chạy vừa cười ha ha.

Một năm.

Đợi suốt một năm, cuối cùng cô cũng trở nên xinh đẹp, trong tay còn nắm chứng cứ phạm tội của luật sư Tô và Phan Kim Liên kia, không nghĩ tới cô làm việc tốt không lưu danh, đồng thời còn nghênh đón gương mặt kinh diễm này.

Đây không phải là hai niềm vui lớn hay sao?

Chỗ đèn đỏ sáng lên ở bên cạnh ngã tư đường, vô số xe dừng tại chỗ an tĩnh chờ đợi.

Chiếc xe hơi màu đen đi đến gần, người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển trầm mặc nhìn mưa phùn phía trước. Bên trong xe mở điều hòa, có chút oi bức, anh duỗi tay ấn cái nút trong tầm tay, cửa sổ mở ra một nửa, gió lạnh lẫn mưa bụi theo gió thổi vào.

Cùng lúc đó một giọng nữ đột ngột cười ha ha ha ha không ngừng truyền vào bên trong xe, làm cho vô số người qua đường ghé mắt nhìn lại.

Lục Gia Xuyên theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên đường có một người phụ nữ mặc áo lông màu trắng không kiêng nể gì mà cười ha ha, vừa cười vừa chạy về phía trước. Tiếng cười kia quá bừa bãi, tư thế chạy vội cũng làm người ta nhớ đến một cô gái không màng tất cả.

Anh nhíu mày lại, hờ hững mà thu hồi tầm mắt.

Chỉ là giây tiếp theo, rất nhiều cảnh tượng nhỏ vụn hiện lên trong đầu, anh dường như nhớ ra cái gì, bỗng chốc quay đầu nhìn lại.

Trong trí nhớ dường như cũng có một người vừa cười to vừa chạy về phía trước như vậy, tiếng cười kia cũng càn rỡ giống nhau, rất giống như toàn thế giới chỉ còn lại một mình cô. Cô mặc kệ người qua đường sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì, kinh ngạc hay cười nhạo, đều hoàn toàn không thèm để ý.

Người phụ nữ mặc đồ trắng chạy đến từ chính diện, từ bên xe vội vàng chạy ngang qua, mang đến một trận gió nhẹ nhàng lướt qua.

Anh tại một khắc này nhìn rõ mặt cô.

Thật xinh đẹp, lại không phải người kia.

Lục Gia Xuyên nhìn bóng dáng cô, môi mím chặt, tròng mắt đen như mực vẫn luôn dừng ở phương hướng kia.

Xe ở phía sau truyền đến âm thanh còi inh ỏi, anh mới khôi phục lại tinh thần.

Đèn xanh đã sáng.

Đã cách một năm, anh bỗng nhiên lại nhớ cô gái tên Chu Sanh Sanh kia.

Lục Gia Xuyên dẫm chân ga xuống, cảm nhận được gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào.

Cô cũng đã biến mất một năm rồi, anh tại sao lại nghĩ rằng cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh đây? Ha hả, cho cô mượn một trăm lá gan, cô cũng không dám đến trêu chọc anh tiếp đâu.

Nhìn lại bóng dáng đi càng ngày càng xa trong kính chiếu hậu, anh không có ý kiến mà bĩu môi, cho nên thời buổi này, nữ thần kinh đều có thể tùy ý mà nhìn thấy à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!