Chương 9: (Vô Đề)

Địch Ấp Chấn cảm thấy chính mình đại khái sắp điên

rồi.

Một trăm linh một lần nhìn đồng hồ, anh không ngừng đi

lại trong phòng khách, tâm tình nôn nóng.

Kì thực từ lúc cô ra khỏi cửa anh đã hối hận. Thấy cô

ăn mặc xinh đẹp gợi cảm như vậy nhưng lại không phải đi với anh, anh thật khó

chịu.

Tức giận làm anh tin tưởng bản thân không đi với cô là

đúng.

Hôm nay khó lắm anh mới không tăng ca, muốn về nhà

mang cô ra ngoài ăn cơm, thuận tiện hẹn hò. Không nghĩ tới vừa tới nhà đã cùng

cô khó chịu, mà cô cứ thế đi ra ngoài.

"Đã 12 giờ rồi, thế nào còn chưa về?" Anh tức giận dậm

mạnh chân, suy nghĩ tiếp,

"Có thể bị say hay không? Có thể bị người đàn ông khác mang đi hay không? Hay là trên đường gặp người xấu? Đáng chết, sao không gọi mình đến đón?"

Vấn đề là, sao anh không tự động gọi cho cô nói rằng

anh sẽ đến đón?

Đáp án đối với Địch Ấp Chấn mà nói rất đơn giản, anh

không muốn mất mặt. Trước kia anh có thể, nhưng mà hiện tại anh không muốn sủng

cô quá đáng.

Anh nôn nóng cầm lấy điện thoại, bấm số của cô, điện

thoại vừa chuyển thì anh nghe âm thanh mở cửa. Địch Ấp Chấn theo phản xạ ngắt

điện thoại sau đó ngồi ngay ngắn trên sô pha, tay cầm điều khiển từ xa, bắt

chéo chân làm bộ dáng nhà nhã mà hoàn toàn quên rằng, bình thường anh không có

bắt chéo chân.

Đề Lê chậm rãi mở cửa tiến vào, động tác có chút chậm,

vẻ mặt mỏi mệt. Cô không nói gì, cũng không có biểu cảm gì.

Bình tĩnh của cô khiến anh bất mãn bạo phát.

"Trễ như vậy mới trở về, chơi rất vui, luyến tiếc trở về sao? Em có thể về trễ chút nữa, nhà chúng ta cũng không có gác cổng." Tức

giận cùng ghen tuông tràn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!