Phương Đề Lê sau đó gọi cho Địch Ấp Chấn hỏi khi nào
anh trở về. Tuy rằng thái độ của anh vẫn lạnh như băng nhưng vì cô uy hiếp sẽ
oanh tạc điện thoại anh, nên Địch Ấp Chấn không cam tâm tình nguyện mà nói ra
thời điểm trở về Đài Loan.
Sáng sớm Phương Đề Lê liền rời giường, cô cầm túi xách
mang theo tư liệu đến công ty du lịch báo danh, bắt đầu công tác.
Hôm nay cô đến văn phòng, mang hạng mục còn lại thiết
kế cho xong.
Phương Đề Lê làm được một lúc đã đến mười một giờ, cô
vội vàng trở về. Cũng may công việc này dùng số hành trình thiết kế để tính
tiền lương, không giới hạn về thời gian, chỉ cần có việc có thể rời khỏi văn
phòng, miễn sao hoàn thành công tác là được.
Cô vội vàng đến tòa nhà tập đoàn Nguyên Tố, thì đã 12
giờ, Địch Ấp Chấn hẳn là về đến Đài Loan rồi. Hi vọng cô có thể ăn một bữa cơm
với anh.
"Xin chào, tôi lại tới nữa." Đề Lê hướng bảo vệ cười cười.
"Tôi muốn tìm Địch Ấp Chân tiên sinh, xin hỏi anh ấy có ở đây không?"
Không ngời bảo hướng cô cười có chút xấu hổ.
"Là Phương tiểu thư a! Nhưng…"
Có chuyện gì sao? Đề Lê có dự cảm không ổn. Không
phải Địch Ấp Chấn hạ lệnh không cho cô vào chứ?
"Là Thẩm thư ký, cô ấy nói nếu Phương tiểu thư không phải đến vì việc công thì không cho cô vào." Bảo vệ ngượng ngùng giải thích, kì
thực hắn rất thích Phương tiểu thư vui vẻ này, nhưng cấp trên đã ra lệnh, không
thể không nghe.
Thẩm thư ký? Phương Đề Lê nheo mắt.
"Phiền anh gọi Phương thư kí, tôi nói với cô ta, xin anh!"
Bảo vệ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn điện thoại.
"Thẩm thư ký, Phương tiểu thư lại đến, kiên trì muốn nói chuyện với cô."
Đề Lê đang muốn nhận điện thoại, không nghĩ tới bảo vệ
gác điện thoại, sau đó quay đầu nhìn cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!