Phương Đề Lê mềm mại nằm trên giường, ngọn đèn mờ nhạt
làm cô rất buồn ngủ.
Trải qua một hồi nhiệt tình nóng bỏng, cả người cô bây
giờ thả lỏng, mơ màng vui vẻ tỉnh lại. Nhìn thấy anh đang đứng lặng trước cửa
sổ.
Địch Ấp Chấn đứng ở cửa sổ sát đất của phòng ngủ, nhìn
ra ngoài, hình ảnh này trông anh thật cô đơn an tĩnh, dường như đã ra quyết
định gì đó rất quan trọng.
Cứ mỗi khi công ty có chuyện quan trọng cần anh quyết
định, cô sẽ dáng vẻ này của anh. Nhưng điều gì có thể khiến anh nửa đêm không
ôm bà xã mềm mại mà ngủ lại đứng một mình trong bóng đêm trầm tư?
Địch Ấp Chấn...... Thanh âm cô khàn khàn.
Anh xoay người lại, trên mặt thật nghiêm túc.
Có chuyện gì sao? Cô hoang mang hỏi, cơn buồn ngủ
đều biến mất.
"Anh vừa mới suy nghĩ...... Không, chính xác mà nói, mấy ngày nay anh chỉ nghĩ đến một việc…" Anh chậm rãi mở miệng.
Phương Đề Lê trong lòng cả kinh. Không phải là muốn li
hôn với cô đi?
Bởi vì đối với cô không thể nhẫn nhịn được nữa, hơn
nữa cô lại xuất ngoại không làm tròn trách nhiệm một người vợ, cho nên trong
khoảng thời gian cô không ở đây anh đã hiểu ra quyết định kết thúc với cô.
Anh rốt cuộc cũng thấy cô không xứng với anh?
Suy nghĩ này làm cô thương tâm đau xót, nhất thời
không thể hô hấp.
Cô làm sao có thể chịu được điều này? Cho dù trốn
tránh không nghĩ đến, cho dù luôn làm bản thân mình bận rộn mà tránh yêu thương
anh, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng nổi nha! Sớm biết thế cô sẽ yêu anh nhiều
hơn, đối xử với anh tốt hơn. Như vậy, co dù đến cuối cùng anh vẫn hối hận thì
cô cũng không cảm thấy có lỗi với bản thân trong cuộc hôn nhân này nha!
Cô thật ngu xuẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!