Chương 7: (Vô Đề)

Buổi chiều trải qua chuyện kinh tâm động phách khiến Phó Sử Ngọ đói muốn xỉu. Chưa kịp tắm rửa thay quần áo, y liền xuống bếp xé hai bịch mì ăn liền, đánh hai quả trứng gà, xì xụp húp mì ăn ngay.

Tắm rửa thay một bộ sơmi sọc nhạt màu, Phó Sử Ngọ mở cửa phòng, rời khỏi nhà.

Y thật cẩn thận vòng qua T shirt xanh nằm bẹp trên mặt đất, ấn ấn chuông cửa nhà Đường Húc Hải.

Đường Húc Hải lúc này đang dùng túi chườm nước đá chườm lạnh chân phải, nghe chuông cửa vang lên liền đứng dậy. Khi chân phải giẫm xuống đất hơi khựng lại, rồi như không có việc gì đi tới mở cửa.

"Gì đó?" Nhìn thấy Phó Sử Ngọ sợ hãi rụt rè luôn quay đầu liếc nhìn thi thể sau lưng, hắn liền nổi giận: "Có cần nhát thế không hả? Người cũng chết ngắc rồi, cũng không vùng dậy nhảy tưng tưng lên đâu."

Cảm giác của dân chúng bình thường đương nhiên không có khả năng giống loại thân kinh bách chiến như hắn, có lẽ Phó Sử Ngọ cảm thấy thi thể đáng sợ, nhưng Đường Húc Hải lại thấy người sống càng đáng để cảnh giác hơn.

Phó Sử Ngọ bị hắn nói nghẹn họng, cố nén cảm giác sởn gai ốc sau lưng, nói: "Cám ơn anh vừa rồi đã cứu tôi…"

"Nếu chỉ đến nói lời cảm ơn thì khỏi." lông mày Đường Húc Hải nhướn một chút, cứ như đứng cũng không muốn đứng nghiêng về một phía, một cánh tay thậm chí còn chống lên khung cửa: "Coi như một ngày làm một việc thiện đi."

Phó Sử Ngọ nhịn xúc động muốn nhíu mày xuống: "… Tóm lại cám ơn anh. Mặt khác…" Y hít mạnh một hơi nói hết một mạch lời muốn nói: "Tôi cảm thấy thi thể kia có phải cần xử lý một chút không, bằng không bày trong hành lang có người mở cửa ra bị làm giật bắn thì làm sao?"

Nói xong y lại hít mạnh một hơi, mùi máu bên cạnh lan đến thiếu chút nữa khiến y bị sặc.

"Cậu cho là người người đều nhát cáy như cậu?" Đường Húc Hải nhe răng, thấp giọng nói thầm một câu: "Ăn no rỗi việc."

Không thấy vừa rồi tiếng động lớn đến thế cũng chẳng có ai thèm ra liếc một cái à, lúc này ai cũng chỉ biết bo bo giữ mình thôi.

"Ném gã ta ở đó không được, hiện tại thời tiết nóng thế, thi thể sẽ nhanh chóng thối rữa, nếu không dọn thật sự sẽ dẫn phát dịch bệnh." Phó Sử Ngọ kiên trì nói, sau đó khí thế lại hạ xuống: "Huống chi gã này là đuổi theo tôi mới đến tầng này…"

"Nha, cậu cũng rất có trách nhiệm hen." Đường Húc Hải lười biếng nâng mắt nhìn: "Vậy cậu tự đi dọn đi."

Phó Sử Ngọ lập tức nói không nên lời, trong lòng thầm hận. Nếu y dám một mình đi dọn cái thi thể kia thì còn cần tìm đến cái tên luôn đối nghịch với y này hả?!

Thật là bụng dạ hẹp hòi, hắn rõ ràng nhìn ra hết mà.

Đường Húc Hải mắt đầy hứng thú nhìn gương mặt rối rắm của Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ rặn rồi lại rặn, rặn nửa ngày mới nói: "Xin anh giúp tôi cùng dọn một chút."

Đường Húc Hải nhếch khóe miệng lên, hư hỏng cười: "Năn nỉ tôi đi, tôi lập tức đi với cậu." [Có cái gì tà ác đang lách vào đây =.=]

Phó Sử Ngọ bị nghẹn cả mặt đỏ bừng, ánh mắt xuyên qua cặp mắt kính ánh lên nét sắc bén trừng Đường Húc Hải.

Loại ánh mắt không có gia cố này dọa không ngã Đường Húc Hải, hắn thậm chí tựa vào cạnh cửa rung rung chân.

Phó Sử Ngọ thở hổn hển hút không khí, rầu rĩ nói: "… Năn nỉ anh." [=..=] ( Tk: Đùa =..=)

Đường Húc Hải ghẹo người ghẹo đến vui hết sức, thấy thế liền tiếp thu. Hắn đứng thẳng lên đóng cửa lại cùng Phó Sử Ngọ đi dọn thi thể.

"Cậu tính đem thi thể đến đâu?" Đường Húc Hải hỏi.

"Tầng 20." Phó Sử Ngọ do dự một chút rồi nói, "Tầng đó đều chết sạch rồi, mang thi thể đến nơi không có người, thì sẽ không ai bị dọa đến."

"Ờ." Đường Húc Hải từ chối cho ý kiến.

Hắn xách vai, bảo Phó Sử Ngọ xách chân, hai người đi vào lối thoát hiểm.

"Cậu có nghĩ đến không, hiện tại trong chung cư có bao nhiêu người chết ở nơi cậu không nhìn thấy?" trán Đường Húc Hải chảy mồ hôi chi chít, nhưng giọng nói của hắn lại có vẻ hết sức bình tĩnh.

Phó Sử Ngọ đi ở phía trước không nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của hắn, nói: "Căn cứ vào lời gã này, hẳn không ít."

"Vậy cậu cảm thấy cậu chỉ dọn một cái xác thôi có thể ngăn cản tất cả thi thể thối rữa, sản sinh dịch bệnh?" Đường Húc Hải nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!