T shirt xanh nhìn Phó Sử Ngọ theo lên, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra cũng không lớn mật như mình đã nói.
"Chúng ta đi thang máy trực tiếp lên tầng 20 ha?" T shirt xanh hỏi y.
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính mắt, nghiêm nghị nói: "Đi."
Hai người đợi không bao lâu thang máy liền mở ra, đi vào thang máy không một bóng người, T shirt xanh trực tiếp nhấn nút 20.
"Đi lên rồi tìm từng tầng từng tầng." T shirt xanh nói.
"Ừ." Phó Sử Ngọ khẩn trương nắm dao dưa hấu trong tay.
T shirt xanh thử trò chuyện với y nhưng Phó Sử Ngọ vẫn luôn giữ khoảng cách. Hắn cũng dẹp tâm tư ấy đi, chỉ nhìn chằm chằm con số đang nhảy lên trên thang máy.
Cách tầng 20 càng gần, tim Phó Sử Ngọ đập càng nhanh, hô hấp cũng dồn dập lên.
Thấy y khẩn trương như muốn xỉu tới nơi, T shirt xanh cười một cái: "Không cần khẩn trương như thế, khẳng định không gặp đâu."
Phó Sử Ngọ kéo khóe miệng một chút, chuyện phần trăm tỷ lệ ai mà dám khẳng định.
Thang máy dừng ở tầng 20, đinh một tiếng vang nhỏ, Phó Sử Ngọ dựng thẳng dao dưa hấu về phía cánh cửa.
Cửa mở, ngoài cửa không một bóng người.
Phó Sử Ngọ thở phào, mồ hôi một tầng lại một tầng toát ra.
Gậy bóng chày trong tay T shirt xanh bỗng run lên một cái, nói: "Xem đi, tôi đã bảo không có ở tầng này mà."
Phó Sử Ngọ thật cẩn thận đi ra khỏi thang máy, trong hành lang hết sức im lặng.
Kỳ quái, ở đây thật sự quá mức im lặng.
Sau khi bị cách ly, tuy người phát bệnh không ít, người nhà của người bệnh cũng cùng đi khiến cho tòa chung cư này mất đi 1/5 số người. Nhưng dù vậy cũng còn hơn hai trăm người ở lại kia mà.
Mặc dù là ban ngày, cũng không có khả năng im lặng đến mức này.
Phó Sử Ngọ đưa dao lên trước ngực, từng bước từng bước đi về phía trước, một cảm giác không lành lan tràn trong lòng.
Tiếng bước chân của T shirt xanh phía sau dần dần mơ hồ, tinh thần Phó Sử Ngọ buộc chặt, ánh mắt cảnh giác quét khắp những nơi không thích hợp.
Dư quang khóe mắt bắn thẳng vào nơi không bình thường đằng kia, Phó Sử Ngọ sửng sốt.
"Hey ~" T shirt xanh đứng trước cửa thang máy: "Bên này không có ai, chúng ta tìm chỗ khác đi."
"Chờ một chút." Phó Sử Ngọ vẻ mặt ngưng trọng nói.
Y một tay cầm dao, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hành lang chứa rác ra. Vết máu kia trong nháy mắt biến thành đại dương đỏ thẫm mênh mông, mùi máu tươi nồng nặc phả thẳng vào mặt.
Phó Sử Ngọ kinh hãi hít một hơi, bịch bịch bịch lui về phía sau mấy bước.
Nhiều máu như vậy! Còn có thứ mùi nồng nặc kinh tởm này! Giống y như ở tầng ba!
Người ở tầng này đều đã chết sạch rồi ư?
Tay chân Phó Sử Ngọ lạnh cóng, cánh tay nắm chặt dao dưa hấu cũng phát run.
Y rốt cục đang đối mặt với thứ sát nhân cuồng ma nào thế này? Trừ tầng ba, cả tầng 20 cũng bị gã ta giết sạch, vậy những tầng còn lại thì sao? Nói không chừng cũng đã sớm biến thành nhà ma!
… Gã ta cũng chỉ có một mình, làm sao làm được chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!