Hoắc Ân Đình kinh ngạc hỏi: "Vậy có quá mạo hiểm không?"
Đường Húc Hải kiên nghị nói: "Chỉ có như vậy chúng ta mới có một đường sinh cơ. Miêu Gia có thể thông qua tín hiệu vệ tinh lên mạng mới biết được tin này, Sử Chính trở mặt với quân khu sẽ không được cảnh báo, điều này làm chúng phòng bị sơ sài. Chờ lúc alien tiến hóa đến, chỉ cần nhà tù Bình Nam xuất hiện một chút sơ hở liền đủ cho chúng ta chuyển bại thành thắng!"
Nhà tù Bình Nam hiện đang hội tụ hơn hai vạn nhân khẩu, nhưng trong đó có ba phần tư chịu khổ nô dịch; 5000 người còn lại có trăm dị năng giả, dư lại đều là biến dị.
Những người này tuy đều là tay chân của Sử Chính, nhưng có người bị gã dùng ích lợi hấp dẫn gia nhập, cũng có kẻ người nhà bị bắt làm con tin ép gia nhập, không phải bền chắc như thép.
Chỉ cần có cơ hội, họ nhất định sẽ phản kháng. Như vậy phần thắng của ba người Đường Húc Hải sẽ mạnh hơn.
Phó Sử Ngọ tâm tình phức tạp nói: "Tình huống của nhà tù Bình Nam và kho trung tâm Vân thành khác nhiều quá."
Quả thực là khác một trời một vực.
"Người mà, đều là giống loài không biết thỏa mãn." Hoắc Ân Đình thở dài một tiếng.
Nhà tù Bình Nam dưới sự khống chế bạo lực của Sử Chính, ai cũng phải dựa vào hơi thở của gã để tồn tại, ngược lại bạo phát sức mạnh khổng lồ, đủ để giữ cho cả thành phố bị alien tấn công này đứng vững.
Thế mà Vân thành được quân đội tận tâm tận lực chiếu cố cuối cùng lại rơi vào cảnh tháo chạy tứ phía, binh bại như núi đổ. Xét đến cùng chính là những người nơi đó chưa từng liều mạng giãy dụa để sống, thậm chí còn có tâm tình oán giận ăn không ngon.
Cũng chính vì Sử Chính tâm ngoan thủ lạt, gã có thể cho người thường đi làm mồi để thiết kế bẫy, dẫn alien tiến hóa đến sau đó dùng mạng người làm giá trao đổi để tiêu diệt triều alien lớn. Điều này thì thủ trưởng tâm tồn chính khí của quân đội Vân thành quả thật làm không được.
Tâm tình Phó Sử Ngọ kiên quyết lên, nếu chế định kế hoạch hành động, như vậy y cứ dựa theo an bài của Đường Húc Hải mà tự hỏi:
"Buổi tối màn trời sẽ đưa tới alien tiến hóa không phải là khẳng định trăm phần trăm, cho nên để đảm bảo, chúng ta có cần đặc biệt đi dẫn một đám alien tiến hóa vào nhà tù Bình Nam không?" Phó Sử Ngọ nghiêm túc hỏi.
Đường Húc Hải xém chút nữa bị nước miếng làm sặc chết, có cần điên cuồng dữ vậy không?!
Phó Sử Ngọ lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Không cần đánh cuộc vào chuyện chưa chắc ăn, cho dù khả năng chỉ có một phần vạn, nhưng nếu không có alien rơi xuống nhà tù thì làm sao?"
Sắc mặt Đường Húc Hải cổ quái nói: "Buổi tối nhà tù Bình Nam để phòng thủ nhất định sẽ mở đèn, mà trong thành phố Bình Nam hiện tại chưa chắc còn có người sống, cho dù có cũng không có khả năng bật đèn buổi tối, cho nên alien nhất định chạy về phía nhà tù."
Phó Sử Ngọ lúc này mới triệt để hiểu tính toán của Đường Húc Hải, y thở phào: "Vậy thì tốt."
"Alien tiến hóa…" Hoắc Ân Đình nhắc tới, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người.
Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ đều bằng vào năng lực của chính mình từng chém giết alien tiến hóa, nhưng hắn chưa có kinh nghiệm trực diện với chúng, nói thật trong lòng thật sự rất thấp thỏm.
Sử Chính không biết kế hoạch của Đường Húc Hải, nhưng gã lại không tính chờ đến khi Đường Húc Hải xuất hiện.
Sử Chính cho người trói bọn Ôn Triệu Minh lại, trực tiếp treo ngoài nhà tù, gã thì đứng trên đỉnh cầm một cái loa hô ra bên ngoài: "Đường Húc Hải! Nếu mày có ở đây thì ngoan ngoãn đi ra đi, đừng nghĩ chơi thêm trò gì. Tao chỉ cho mày nửa tiếng, đến giờ, nếu mày không đầu hàng, như vậy tao liền giết một thằng bạn của mày!"
Sử Chính nhìn vài người bị treo dưới chân, cười âm trầm: "Để mày biết tao không phải đang nói phét ……. "
Gã rút một cây súng ra nã một phát vào cánh tay Ôn Triệu Minh!
"Mày yên tâm, tao không bắn trúng chỗ hiểm, đương nhiên nếu nửa tiếng nữa mày không đi ra, vậy nó chảy máu đến chết cũng chẳng liên quan gì đến tao ~~" Sử Chính không hề gì nói.
"Mẹ nó!" Đường Húc Hải nghiến răng nghiến lợi.
Phó Sử Ngọ thấy thế tim như bị nhéo một cái.
Chi giả của Ôn Triệu Minh đã sớm không biết rớt ở nơi nào, cũng có lẽ là có người cố ý làm nhục nhã trêu đùa nên trực tiếp vứt bỏ chi giả của anh. Dưới đầu gối anh, ống quần trống rỗng bị gió thổi lay lắt. Tình cảnh kia thật sự làm người ta không đành lòng.
"Húc Hải! Chúng ta lên đi!" Phó Sử Ngọ tỏ vẻ y không thể nhịn nữa.
"Chờ một chút nửa." Hoắc Ân Đình kiềm chặt Phó Sử Ngọ lại, "Đừng xúc động!"
Đường Húc Hải cũng há mồm thở giữ bình tĩnh: "Sử Chính chỉ đang dọa người, hiện giờ thể chất của dị năng giả rất cao, năng lực khép lại cũng mạnh. Chỉ cần không bắn trúng mạch máu, trong chốc lát sẽ ngừng chảy thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!