Đường Húc Hải triệt để bị gợi lên hứng thú. Nói gì thì nói hắn và Phó Sử Ngọ đã làm hàng xóm hai năm, nhưng hơn hai tháng nay mới hoàn toàn quen thuộc. Chỉ biết là y một mình ở trong chung cư, tình huống trong nhà thế nào quả thật không rõ gì hết.
Bản nhân Phó Sử Ngọ cũng không phải người thích nói nhiều, chuyện nhà Đường Húc Hải thế nào trên cơ bản y cũng chẳng biết.
Đường Húc Hải kéo Phó Sử Ngọ trực tiếp ngồi lên nền cỏ, đương nhiên trước đó không thể không kiểm tra đống cỏ này có biến dị thành tinh không.
Hai người ngồi trên mặt cỏ, nhiệt độ chợt hạ thấp, bầu trời đầy bay mây.
Phó Sử Ngọ nói tiếp: "Chúng tôi năm mới hàng năm đều có thể nói chuyện trên máy tính."
Đường Húc Hải cảm thấy hơi quái: "Không có webcame chỉ nói bằng chữ à?"
Phó Sử Ngọ nói: "Webcame cũng từng có, nhưng rất ít."
Đường Húc Hải nhịn không được tò mò: "Nếu cậu không để ý, tôi hỏi cái, cha mẹ cậu rốt cuộc nghiên cứu cái gì? Cho dù là tạo đạn hạt nhân, hiện giờ cũng không bí mật đến vậy? Cả nhà mà cũng không cho về?!"
Phó Sử Ngọ giật mình, đã nhiều năm trôi qua như vậy, y cũng từ chờ đợi vô vọng đến triệt để quen rồi.
Y nói: "Tôi không nhớ rõ lắm. Nơi đó rất xa, chung quanh đều là sa mạc hoang vu, phụ cận cũng không có nhà cửa. Lúc nhỏ tôi nhớ còn gặp gỡ bão cát mấy lần, có lần thiếu chút nữa bị cuốn đi."
Lúc đó y còn quá nhỏ, thứ con nít có thể nhớ đều không chắc chắn, ký ức có ấn tượng đặc biệt sâu mới có thể lưu lại chút dấu vết.
Y bây giờ có thể nhớ, cũng chỉ là cái sân đó rất rất lớn, y thường xuyên kéo đôi chân nhỏ chạy tới chạy lui. Nhưng y cũng không cô đơn, trừ cha mẹ cô chú viện nghiên cứu ra, cũng có mấy đứa nhỏ khác cùng chơi chung.
Bây giờ nhớ lại đó chắc là con của mấy nhân viên nghiêm cứu khác, nhưng từ khi y rời đi nơi đó ra ngoài đến trường, những bạn nhỏ cùng tuổi kia chưa từng một lần gặp lại.
Nghĩ đến đây Phó Sử Ngọ theo bản năng nhíu mày.
Y ngẩng đầu nhìn Đường Húc Hải đang nghiêm túc nhìn vào y, y cười cười, liền tính không gặp lại cũng có sao đâu, giờ y không phải đã có người bạn mới có quan hệ càng thân thiết hơn sao. [Vân: Khóc một dãy ngân hà]
"Anh thì sao, nhà anh có ai?" Phó Sử Ngọ hỏi hắn.
"Nhà tôi…" Đường Húc Hải hít một hơi, tay gác lên sau đầu nằm xuống mặt cỏ: "Nhà tôi hiện tại chỉ còn mình tôi, cha mẹ đều không còn."
"Đều không còn?" Phó Sử Ngọ bất ngờ, tính cách Đường Húc Hải kiên cường hướng ngoại như vậy, y thật không nhìn ra hắn cư nhiên mất cha mẹ: "Xin lỗi."
Đường Húc Hải liếc y một cái: "Tôi đã sớm không để ý rồi."
Bộ dáng Đường Húc Hải nằm trên cỏ quá tiêu sái tự tại làm Phó Sử Ngọ cũng không khỏi nóng lòng muốn thử. Y thử nằm vật xuống, giương mắt nhìn bầu trời mây đen dày đặc, từ góc độ này nhìn lên đột nhiên có một cảm giác vui vẻ thanh thản kì lạ.
Phó Sử Ngọ lén thoải mái thở ra, duỗi thân thả lỏng tứ chi, Đường Húc Hải bên cạnh như không phát giác động tác nhỏ của y, tiếp tục nói: "Cha tôi là liệt sĩ, tôi và mẹ xem như người nhà liệt sĩ."
"Cha anh cũng là quân nhân?" Phó Sử Ngọ tò mò quay đầu nhìn hắn, những nhánh cỏ dài chắn ngang khiến gương mặt Đường Húc Hải lờ mờ không rõ.
"Ừ." Đường Húc Hải hừ nhẹ một tiếng, ngắt một nhánh cỏ bỏ vào miệng ngậm, theo động tác nhép miệng của hắn, nhánh cỏ kia cứ run run qua run run lại, Phó Sử Ngọ nhìn không chuyển mắt, "Cha của tôi, nói thế nào đây, trên cơ bản không có ấn tượng gì. Đơn vị tương ứng của ổng là biên phòng, bỏ mình trong cuộc xung đột biên giới. Ổng chết sớm, lúc đó tôi còn chưa hiểu gì."
Đường Húc Hải vừa nói, vừa nâng một chân lên gác qua đầu gối, tư thái này ngầu muốn mạng người, làm Phó Sử Ngọ nằm kế bên lại tự ti một chút, vì sao y không có mùi đàn ông như vậy chứ.
"Nhưng về sau tôi và mẹ sống cũng không tồi, mẹ là một nữ cường nhân, rất có lòng cầu tiến. Cũng không để ý tôi lắm, lúc tôi còn đi học mấy chuyện như đánh nhau trốn học cũng làm không ít, có thể nói là ngang tàng mà lớn lên." Đại khái nhánh cỏ kia hương vị không ngon gì, Đường Húc Hải cau mày dùng ngón tay búng nhánh cỏ đi, nhánh cỏ liền xuống đài khom người chào bị ném vào bụi cỏ, "Năm tôi 16 tuổi, mẹ bị tai nạn, liền bỏ lại mình tôi.
Nhà tôi đã sớm không lui tới với dòng họ bên cha, thân thích bên mẹ cũng chẳng muốn quản tôi, vì thế tôi liền trực tiếp đi tòng quân."
"A…" Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, y không biết nói chuyện lắm, lúc này cũng không biết nên nói cái gì đáp lại đối phương, vì thế dứt khoát ngồi dậy sờ sờ túi quần, đưa một cây kẹo que cho hắn: "Cho anh ăn."
"Cái gì?" Đường Húc Hải quay đầu vừa thấy, mày nhướng cả lên: "Cậu cho tôi que kẹo?! Cái thứ này tự cậu giữ lại mà ăn đi! Đồ con nít."
Đường Húc Hải vừa nói như thế, Phó Sử Ngọ liền bực bội nói: "Còn không phải anh không có thuốc hút miệng trống trải đến khó chịu tôi mới lấy cho anh sao!"
Sắc mặt Đường Húc Hải thối thối, ghét bỏ nói: "Cậu coi tôi là cậu á, ăn đồ ngọt không bao giờ biết đủ. Tôi mới không ăn cái thứ con nít ăn này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!