Chương 42: (Vô Đề)

Ôn Triệu Minh nhìn hai người họ cứ đứng đó thấp giọng nói nhỏ, đã một hồi rồi còn chưa có động tĩnh.

Anh điều khiển xe lăn đi qua, vươn tay chọt Đường Húc Hải: "Thế nào? Có phát hiện gì không?"

Đường Húc Hải phục hồi tinh thần, như không có gì nói: "Không có, không có phát hiện gì."

Phương pháp này còn chờ thực nghiệm, bây giờ đừng vô căn cứ mà nói lung tung thì tốt hơn.

Phó Sử Ngọ thấy Ôn Triệu Minh đến đây thì giãy nhẹ ra, Đường Húc Hải liền buông y ra: "Một nửa diện tích còn lại tôi đi tra xét, cậu không được dùng dị năng nữa."

Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính " à " một tiếng, hiện tại y đã lười tranh luận năng lực của y không thể gọi là dị năng.

Miêu Gia phía sau nhìn không rõ, vừa rồi Đường Húc Hải phủ cả người lên Phó Sử Ngọ, cậu chẳng thấy gì hết, chỉ thấy Đường Húc Hải cúi đầu nói chuyện với Phó Sử Ngọ.

Tình cảm của hai người họ thật tốt nha _ Miêu Gia tự nhiên nghĩ _ nhưng cũng quá thân mật chút…

Phó Sử Ngọ còn không biết từ giờ khắc này bắt đầu có người đã âm thầm hiểu sai quan hệ của hai người, y đang mở cửa xe bò lên, Đường Húc Hải cũng xoay người đi cạnh xe.

Ôn Triệu Minh tự di chuyển xe nắm lấy tay vịn kéo mạnh một cái liền chui vào xe. Cái tay vịn này là Đường Húc Hải chuyên cải tiến cho anh, vị trí đúng chỗ, lực dùng cũng vừa.

Miêu Gia thì xếp xe lăn lại, động tác của họ mây bay nước chảy lưu loát sinh động, ngắn ngủn vài giây đã mở cửa lên xe rồ máy.

Phía sau mấy người kia chỉ vừa ngồi xuống mà thôi.

Đi vào vị trí Phó Sử Ngọ chỉ định, Đường Húc Hải xuống xe cầm song đao đi một vòng thì không phát hiện dấu hiệu người sống, trừ đó ra cũng không nhìn thấy alien, động vật và thực vật biến dị……..

Phó Sử Ngọ bình tĩnh đứng trước mặt mọi người nói: "Hai tiếng kế tiếp trước khi trời tối mọi người tự do hoạt động, nhưng không cần rời khỏi phạm vi trấn này, trước 8 giờ trở lại chỗ đậu xe. Trong lúc này các anh có thể tự tìm vật dụng, mặt khác mục đích lần này chủ yếu là kiếm xăng và quần áo để mặc do trời sẽ hạ nhiệt. Thuận tiện nhắc luôn, nếu tương lai chúng ta thuận lợi tới quân khu, nơi đó cung ứng vật tư chưa chắc tốt hơn so Vân thành là bao, cho nên các anh có thể tìm thêm một ít quần áo mùa đông."

Đường Húc Hải vòng hai tay sau lưng đứng tư thế quân nhân, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi đề nghị các anh có thể đến khu dân cư tìm kiếm, đương nhiên khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy vài cảnh tượng không thể thích ứng."

Mặt đối mặt đứng trước 8 người, nghe vậy có người sắc mặt bắt đầu không dễ nhìn.

Cảnh tượng không thể thích ứng, đó là xác người thối rữa, chỉ có thể là cái kia.

Nhìn nhiều xác alien rồi, cũng gặp qua xác người tử chiến trong đêm mưa kia, nhưng những người bị ném trong trấn này không ai xử lí đã bắt đầu thối rữa …

Ngẫm lại hình ảnh đó, mọi người không rét mà run từng hồi.

"Giải tán!" Phó Sử Ngọ ánh mắt lạnh như băng quét qua mấy người một vòng, sau đó xoay người đi.

Quay lưng về phía họ vài bước, bả vai cứng ngắc của Phó Sử Ngọ thả lỏng xuống, y trộm thở phào một hơi. Phát biểu thế này vẫn không quen gì hết, đều nhờ Đường Húc Hải trước đó dặn kĩ phải nói cái gì, bằng không đầu y nhất định trống rỗng không biết làm gì cho phải.

Điều này cũng không ổn lắm, vai của y là nhân vật số một phải đảm đương tiểu đoàn thể này, cứ nói chuyện với người ta là khẩn trương thì không được a!

Phó Sử Ngọ âm thầm cổ vũ mình, tiếp theo nhất định phải càng cố gắng nghiêm túc nói chuyện với mấy người này.

Đường Húc Hải không đi cùng một hướng với Phó Sử Ngọ, ngược lại theo ngã tư đi vào khu dân cư.

Cánh cửa của khu dân cư này nằm ngay trên mặt tiền con phố, cửa đã khóa trong. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dứt khoát vươn tay lưu loát lộn qua hàng rào tiến vào bên trong.

Trong sân truyền đến mùi hôi nồng nặc, chủ nhân nhà này đều bị alien sát hại, thi thể nằm ngang dọc trong sân. Hai tháng trôi qua, thịt thối trên mấy cái xác cũng sớm bong tróc ra, lộ mấy khúc xương trắng hếu.

"Chậc!" Đường Húc Hải tặc lưỡi, vòng qua thi thể đi vào trong phòng.

Nhà này có bốn phòng, phòng chứa đồ, hai bên sân mỗi bên một gian, ánh mắt Đường Húc Hải quét một vòng quanh phòng.

Điều kiện nhà này cũng không tệ, phòng ốc đơn giản đã trang hoàng, sàn có lót thảm, trong phòng còn có trang trí trên trần nhà.

Ánh mắt Đường Húc Hải hờ hững lướt qua tủ đặt TV, tủ lạnh, xoay người đi vào gian bên cạnh. Phòng này là phòng ngủ, có hai cái tủ đứng rất lớn, hắn trực tiếp đi qua mở ra, bên trong có để chăn đệm. Tủ còn lại thì đặt quần áo mùa hạ, ngược lại không thấy đồ thu đông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!