Oa!!" Nghe tiếng Miêu Gia kinh ngạc la lên, tất cả mọi người nhìn hướng về hai bên ruộng lúa.
Hai bên con đường là đồng lúa vùng ngoại thành, từng mẫu từng mẫu ruộng lúa sắp chín dưới cơn gió nhẹ lăn tăn từng đợn sóng ngát, một cảnh tượng đẹp không tả xiết.
Phó Sử Ngọ giật mình, hiện tại cư nhiên đã vào thu.
Nói cho cùng, bọn họ cũng tương đối may mắn, rời khỏi kho trung tâm đúng vào thu _ thời điểm tối không thiếu thức ăn mà hoa quả cũng phần lớn đã chín muồi.
Đường Húc Hải cũng không phải không dự tính tìm kiếm thức ăn ở dã ngoại, cho nên những cái gì dùng để ăn có dự trữ không đủ hắn cũng không lo.
"Mấy thứ này đủ cho rất nhiều người ăn." Phó Sử Ngọ nhìn cánh đồng ngoài cửa sổ nói.
"Hiện tại tốt nhất đừng nghĩ đến lương thực hai bên này, bằng không chỉ có đường chết!" Đường Húc Hải quát.
Phó Sử Ngọ cả kinh, sau đó nghĩ tới điều gì: "Những người không biết triều alien tập kích có chạy tới đây gặt lúa không?"
Đường Húc Hải im lặng một lát rồi nói: "Rời khỏi sự bảo vệ của quân đội thì phải chuẩn bị tâm lý gánh vác hết thảy hậu quả. Nếu không có hình ảnh vệ tinh của Miêu Gia, chúng ta cũng chưa chắc có thể quyết định lúc này rời đi."
Phó Sử Ngọ im lặng.
Y biết, hiện tại cũng không phải thời điểm dư thừa lòng đồng tình đi quan tâm người khác, chính họ cũng không nhất định có thể an toàn thoát thân.
Miêu Gia cúi đầu nhìn màn hình nói: "Anh Phó, an tâm đi, còn có 20 mấy tiếng triều alien mới đến ngoại ô Vân thành. Chỉ cần đừng quá tham, kiếm chút lương thực đúng lúc rời đi sẽ không phải vấn đề lớn đâu."
Lúc này xe xóc nảy một chút, rốt cục mang Phó Sử Ngọ ra khỏi cảm xúc nặng nề, y nhìn về phía trước, phát giác hai bên con đường mọc đầy cỏ dạirậm rạp. Có cây quá mức phát triển làm nứt toác cả nền đường, đá vỡ nát ngổn ngang trên mặt đất.
Phó Sử Ngọ ánh mắt lạnh lùng nhìn thảm thực vật sinh trưởng xanh um quá tươi tốt bên ngoài, đẩy kính nói: "Cứ theo đà này, sớm muộn gì đường tỉnh cũng bị thực vật phá hủy hết."
"Ừ." Đường Húc Hải gật đầu nói: "Cho nên về sau có điều kiện vẫn phải đổi xe này thành thiết giáp, cường hóa để ở bất kì địa hình nào cũng có thể chạy qua."
Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn gương mặt kiên nghị của Đường Húc Hải, hỏi: "Ở dưới phải đổi thành bánh xích à?"
Đường Húc Hải hơi khựng lại, buồn cười nhìn y một cái: "Đó là xe tăng. Còn xe thiết giáp chống đạn tiên tiến đều dùng loại lốp xe cường hóa, đủ để ứng phó phần lớn các loại địa hình. Nhưng cũng chưa chắc, giờ tôi có năng lực khống chế kim loại, nói không chừng đến lúc đó sẽ bọc thêm ngoài lốp xe 1 tầng kim loại, cũng không kém bánh xích bao nhiêu."
"Wase! Anh Hải, vậy có thể thành xe tăng thật nha!" Miêu Gia ngẩng đầu hưng phấn chen vào.
Trong xe mấy người thuận miệng nói chuyện, dọc đường cũng không phải không tán gẫu. Hai chiếc xe đi theo phía sau, không khí cũng không nặng nề.
Xe Hoắc Ân Đình lái công thêm hắn có tổng cộng ba người, hai người còn lại một là Mã Đông thuộc tính cát, một là biến dị nhân Lưu Chiêu, dư lại bốn người đều ngồi trong xe Hollande lái phía sau.
Mã Đông quay đầu lại nhìn ruộng lúa không ngừng thụt về phía sau, mặt đầy tiếc hận.
"Có gì mà tiếc, so với mấy thứ này, tự nhiên vẫn là mạng quan trọng hơn. Không có mạng, lương thực nhiều hơn nữa cũng có ích gì." Lưu Chiêu cũng nghiêng đầu nhìn bên ngoài.
"Dọc đường đều là thôn trang, nơi nơi đều có đồ ăn, mắt đừng thiển cận như vậy." Hoắc Ân Đình liếc Mã Đông một cái.
Mã Đông ngượng ngùng thu mắt lại, ừ một tiếng không nhìn nữa.
Mã Đông trước khi phát sốt thức tỉnh dị năng chẳng qua là một công nhân bình thường, chưa từng tiếp xúc với Hoắc Ân Đình _ loại người vừa thấy đã biết nhà giàu sang này, ở chung không khỏi cảm thấy chân tay co cóng.
Lưu Chiêu tuy bối cảnh không có gì đặc biệt nhưng hắn cũng là một giám đốc điều hành, lá gan lớn hơn Mã Đông.
Lưu Chiêu cảm thấy hứng thú hỏi Hoắc Ân Đình: "Anh Hoắc đây sao cũng muốn gia nhập tiểu đội ngũnày vậy."
Hoắc Ân Đình trả lời: "Không cần khách khí như vậy, về sau chúng ta chính là chiến hữu, gọi tên là được." Sau đó hắn nói thêm: "Tình huống hiện giờ, chỉ cần là người biết nhìn tự nhiên sẽ muốn rời đi, tôi bất quá chỉ làm lựa chọn tương tự thôi."
Lưu Chiêu nghe xong trong lòng không khỏi chậc một tiếng, nói như chưa nói vậy.
Tâm tư loại người như Hoắc Ân Đình, người bình thường tự nhiên đoán không ra, chọn Đường Húc Hải bất quá chỉ là kế tạm thích ứng, nhưng sau khi tới đây lại khiến hắn bất ngờ tìm thấy kinh hỉ. Nhìn thấy chiếc xe kia còn có Miêu Gia am hiểu tìm kiếm tình báo, nói không chừng hắn thật sẽ có ngày trở lại thủ đô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!