Cây cỏ này chỉ là loại cỏ dại bình thường rất hay gặp, thế nhưng những nhánh lá yếu ớt của nó lại trực tiếp đâm nứt lớp xi măng trám đất của kho trung tâm.
Phó Sử Ngọ nhìn chuyên chú, Ôn Triệu Minh cũng nghiêng đầu nhìn lại.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
"Cây cỏ này thật ngoan cường." Phó Sử Ngọ nâng kính, bội phục nói: "Bị đặt dưới mặt xi
-măng lại có thể chui từ dưới đất mọc lên."
Ôn Triệu Minh nhìn thoáng qua, nói: "Lúc mầm mống nẩy mầm có thể bộc phát sức mạnh cả đá cũng làm nứt, điều này rất bình thường. Chắc đêm qua mưa to thẩm thấu qua xi
-măng, đạt tới điều kiện cỏ dại nẩy mầm tự nhiên liền mọc thôi."
Phó Sử Ngọ nghiêm túc gật gật đầu, ừ một tiếng, y vươn tay nhặt sạch mấy khối đá do cỏ mọc lên làm vỡ ra để tránh làm người khác trượt chân lần nữa.
Phó Sử Ngọ làm xong chuyện, liền cùng Ôn Triệu Minh trở về. Dọc đường đi, hai người đặc biệt chú ý một chút, hôm nay trên mặt đất nơi nơi đều là vết rạn nứt. Có đá lồi lên, có nứt ra khe hở, chờ cỏ dại mọc ra, mảnh đất này cũng khó giữ được.
Phó Sử Ngọ và Ôn Triệu Minh hai mặt nhìn nhau, trước kia chưa từng thấy hiện tượng cỏ dại tập thể nẩy mầm trên diện tích lớn thế này.
Phó Sử Ngọ có điều suy nghĩ, tâm tình trở nên trầm trọng.
Y giúp Ôn Triệu Minh về tới lều, lại phát hiện trong nhà nghênh đón rất nhiều người đến thăm.
Đường Húc Hải ôm cánh tay che trước cửa lều, vẻ mặt lạnh nhạt bị vài người vây quanh.
Những người này thái độ đều thực hèn mọn, nói chuyện với Đường Húc Hải mang theo ý lấy lòng trắng trợn. Thấy hai người trở về, Đường Húc Hải không kiên nhẫn xua những người này đi.
"Tránh ra tránh ra! Đã nói rồi, chúng tôi không thu người!" Đường Húc Hải tặc lưỡi, vẻ mặt không vui.
Những người đó bị đuổi ngượng ngùng tránh ra, lại không rời đi, ngược lại lại ngó đông ngó tây xung quanh.
"Xảy ra chuyện gì? Những người này đến làm chi?" Phó Sử Ngọ không hiểu hỏi.
"Đều muốn đầu nhập vào phe chúng tôi, phần lớn là người biến dị." Đường Húc Hải vẻ mặt không lời gì để nói, không hiểu được sao lại xảy ra chuyện thế này.
"Bọn họ khá thông minh đấy." Ôn Triệu Minh tán thưởng: "Đáng tiếc thái độ và lập trường không rõ ràng."
Đường Húc Hải đầy lòng nghi vấn nhìn anh, Ôn Triệu Minh giải thích tỉ mỉ: "Chuyện đạn dược hỏa lực của kho trung tâm hiện tại hao hết người người đều rõ như ban ngày, thực lực của những người này mỏng manh, lúc này tự nhiên nghĩ muốn tìm một đoàn thể đủ thế lực để nương tựa. Trong ba người chúng ta anh rõ ràng là mạnh nhất, tự nhiên tìm anh rồi."
Đường Húc Hải dở khóc dở cười: "Toàn kho trung tâm dị năng giả cũng không phải chỉ có mình tôi, lợi hại hơn tôi còn nhiều mà."
"Cũng chưa chắc." Ôn Triệu Minh lẳng lặng nói: "Đêm qua biểu hiện của hai anh tôi đã thấy hết, năng lực của Sử Ngọ đặc biệt, người bình thường đoán không ra. Trong mắt những người khác, tự nhiên có vẻ anh lợi hại nhất, giết alien nhiều nhất."
Đêm qua chỉ bàn số lượng đánh chết alien đúng là Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ hai người nhiều nhất, chẳng qua alien Phó Sử Ngọ hiệp trợ Đường Húc Hải hoặc là nhờ Đường Húc Hải hiệp trợ đánh chết hầu hết đều bị quy về nhờ ăn may.
Đường Húc Hải hiển nhiên không cho là thế, hắn gầm nhẹ: "Những người đó đui hết rồi! Sử Ngọ nếu không bị hạn chế về đạn, khẳng định giết nhiều hơn cả tôi!"
"Không sao ~" Phó Sử Ngọ khoát tay, y không giỏi giao tiếp với người ta, quanh năm đeo mặt nạ người lạ chớ gần để sinh hoạt. Đối với cảm giác vạn chúng chú mục nhất định không quen, y cũng không thích bại lộ trong tầm mắt đông đảo của mọi người, "Vậy vừa đúng lúc, anh giúp tôi chắn mấy chuyện phiền lòng này đi."
"Anh cũng đừng ngại phiền, giờ mạch nước ngầm toàn kho trung tâm đều bắt đầu khởi động, nhiều người lập bang kết phái, mượn sức nhân tâm." Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ nói với hai gã chẳng biết tình hình gì,: "Mà ngay cả bên người Vương Tử Bình kia cũng tụ một nhóm người biến dị, thậm chí còn có vài dị năng giả."
"Vậy thì sao chứ!" Đường Húc Hải nhíu mày, hắn khinh thường nói: "Cho dù có mấy người lợi hại, nhưng xét mắt chọn người lại chẳng ra gì, bất quá cũng chỉ là đám ô hợp! Chờ coi đi, đám người này chẳng được gì đâu, sớm muộn gì cũng bị Vương Tử Bình hại chết!"
"Hắn thế nào chúng ta không xen vào, nhưng mà, hiện tại chúng ta cũng nên suy xét tìm vài người tin cậy tạo thành đội ngũ, một khi rút lui, chỉ dựa vào chúng ta —— nhất là tôi còn tàn phế, đối mặt triều alien khổng lồ sẽ chịu không nổi đâu."
Đường Húc Hải lâm vào trầm mặc, đến lúc đó ba người bọn họ đi chiếc SUV, Phó Sử Ngọ lái xe, hắn phụ trách giết alien cận chiến, Ôn Triệu Minh có thể giết đằng xa. Chỉ cần không xuất hiện trời mưa, Ôn Triệu Minh có thể kiên trì thật lâu.
Phương án này hắn đã âm thầm nghĩ qua, ba người vừa đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!