Chương 29: (Vô Đề)

Tiểu chiến sĩ dẫn bọn họ dừng lại ở một góc tương đối trống, áy náy nói với ba người: "Xin lỗi, bởi vì hiện tại người sống sót tới càng ngày càng nhiều, cho nên lều cứu tế hay lều trại gì đó đều bị trải ra bên ngoài đất trống để dùng, không còn dư thừa, chỉ có thể ủy khuất mọi người ngủ trên đất."

Đường Húc Hải buông đồ trong tay xuống, đập một cái lên vai tiểu chiến sĩ hào khí nói: "Có gì đâu mà lo, đây không phải là ở bên trong sao? Không có lều cũng không sao! Chúng tôi có túi ngủ."

Tiểu chiến sĩ nhẹ nhàng thở ra, cười cười rồi cùng ba người nói lời từ biệt. Đối với ân nhân đã cứu Liên trưởng và bạn bè của hắn, liên đội bọn họ cảm thấy nếu chiếu cố không tốt, thật sự xin lỗi ân cứu mạng của đối phương. Cho nên liều mạng cung cấp trợ giúp cho đối phương trong phạm vi có thể.

Phó Sử Ngọ cầm túi ngủ trong tay đặt trên đất, đẩy đẩy kính, khóe miệng căng ra, gương mặt lạnh nhạt chuyển qua quét nhìn kho hàng nhao nhao ồn ào này.

Đường Húc Hải nhìn y vẻ mặt lạnh lùng, tò mò hỏi: "Cậu nhìn cái gì đấy?"

Trong giọng Phó Sử Ngọ lộ tia cảm động: "Cảm giác tôi rốt cục trở lại nhân gian."

"…" Đường Húc Hải khựng lại.

"…" Ôn Triệu Minh sửng sốt.

Cái bản mặt sương lạnh lãnh khốc của cậu, có cái nét nào giống liếc mắt một cái là cảm động vậy?! Rõ ràng là cao lãnh tỏ vẻ "phàm nhân ngu xuẩn, mau cút xéo khỏi tầm mắt ta" mà! Đường Húc Hải nghiến răng, chùi mặt một cái, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống mở túi ngủ ra, không phản ứng y.

Ôn Triệu Minh nâng cà mèn cắm trại ba tầng cảm thán _ Phó Sử Ngọ thật là một người sâu không lường được, tha thứ cảnh giới tư tưởng của anh chưa đạt tới cảnh giới đó, nhìn không hiểu.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Phó Sử Ngọ bắt lấy Đường Húc Hải, cưỡng chế tiến hành tiêu độc cho vết thương trên tay hắn. Dưới sự bức ép của Phó Sử Ngọ – nhân viên đảm đương chữa bệnh và chăm sóc tạm thời, Đường Húc Hải không thể không nghe, vươn tay để y lấy bông gòn thấm cồn chùi chùi. Đáng tiếc chính là lúc Phó Sử Ngọ đề xuất có cần băng cho hắn không lại bị Đường Húc Hải kháng cự chạy mất.

Phó Sử Ngọ mắt thấy đuổi theo không kịp, liền chuyển đầu về phía Ôn Triệu Minh, y vừa lia mắt một cái, Ôn Triệu Minh liền phối hợp giơ lòng bàn tay ra.

Bàn tay Ôn Triệu Minh trầy có vẻ nghiêm trọng hơn cả mu bàn tay bị móc câu quẹt bị thương của Đường Húc Hải, Phó Sử Ngọ chùi bằng cồn cho anh giống y lúc nãy. Ôn Triệu Minh cũng uyển chuyển từ chối ý muốn băng lại của Phó Sử Ngọ, bảo là thời tiết nóng như vậy vẫn là để thoáng khí tốt hơn, băng kín gió không nhất định sẽ khỏi nhanh.

Đường Húc Hải đi dạo bên ngoài một vòng, ôm về một ít tấm ván gỗ, tấm bạc và mấy cọc gỗ, tay cầm búa, cắn đinh, phỉ nhổ hai người: "Đi ra ngoài chút đi, đừng ở chỗ này cản trở tôi!"

Phó Sử Ngọ bị đuổi ra ngoài sờ sờ mũi, đi theo xe lăn của Ôn Triệu Minh ra khỏi kho hàng.

Lúc này Ôn Triệu Minh mở miệng nói: "Sử Ngọ, xe lăn của tôi sắp hết điện, có thể hỏi sĩ quan vừa rồi một chút rồi tìm chỗ sạc điện được không."

Chiếc xe lăn điện này của Ôn Triệu Minh sử dụng tiện thì rất tiện, nhưng nhớ phải sạc điện. Cả tuần nay lúc không cần dùng, Ôn Triệu Minh đều tắt nguồn điện đi, nhưng dù là vậy, cục pin vốn không đầy cũng sắp cạn hết.

"Ừ, vậy chúng ta đi tìm tiểu chiến sĩ vừa rồi đi." Phó Sử Ngọ gật đầu, đi bên người Ôn Triệu Minh.

Ôn Triệu Minh cùng Đường Húc Hải đều có lòng tự trọng rất cao, anh cực độ không muốn để người ta đẩy xe cho anh, như vậy sẽ làm anh cảm nhận rõ hơn khuyết tật trên cơ thể của mình.

Biết được tính quật cường cậy mạnh của Đường Húc Hải, Phó Sử Ngọ cũng có thể hiểu loại tâm tình này của anh, vì thế lúc bình thường y đều đi bên cạnh Ôn Triệu Minh, cũng không đẩy xe cho anh.

Giá của chiếc xe lăn điện này của Ôn Triệu Minh tương đối mắc, là loại có thể gập lại, có tiếng là xe lăn điện nhẹ nhất trên thế giới.

Bởi vì đây là hàng thiết kế riêng cho nên bánh xe lăn phía sau không to như bánh xe đạp ở các loại xe lăn thông thường mà nhỏ hơn rất nhiều. Cho nên nếu so với loại xe lăn bình thường không có lực đẩy thì cũng có thể dùng tay tự đẩy bánh xe tới, loại xe điện này nếu hết điện liền bất lực, chỉ có thể trông cậy vào người khác đến đẩy giúp.

Ôn Triệu Minh lại không muốn rơi vào hoàn cảnh làm anh khốn đốn đó.

Phó Sử Ngọ đi vào nơi đóng quân của quân đội đang bận rộn.

Bởi vì ngành thị chính và người sống sót cùng ở kho trung tâm, cho nên quân doanh bên này không quản lý nghiêm mật như ngày thường, hoàn toàn cấm người ngoài tiến vào. Rất nhiều người lui tới truyền lại tin tức của mỗi một ngành, Phó Sử Ngọ cùng Ôn Triệu Minh đến chỉ đưa tới ánh mắt tò mò của người khác.

Phó Sử Ngọ còn nhớ tiểu chiến sĩ đó là do Liên trưởng kia phân phó chuyên chiếu cố yêu cầu của bọn họ, là một lính thông tin.

Phó Sử Ngọ di chuyển trong quân doanh lộn xộn, chốc lát liền nhìn thấy một cái trại lớn chuyên đặt thiết bị điện tử, Ôn Triệu Minh cũng nói: "Tôi thấy chiến sĩ kia rồi."

Phó Sử Ngọ ừ một tiếng đi qua.

Tiểu chiến sĩ kia tuổi không lớn lắm, đại khái chừng hai mươi, trên gương mặt đen thui có một đôi mắt tròn đầy nghị lực. Khi thấy bọn họ tới thì cười đến lộ một hàng răng trắng: "Thế nào? Có chuyện gì sao?"

Tiểu chiến sĩ đặc biệt vui lòng hỗ trợ bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!