Chương 23: (Vô Đề)

Phó Sử Ngọ có một ưu điểm, nghiêm túc; Phó Sử Ngọ có một khuyết điểm, cũng là nghiêm túc!

Tóm lại, y là người rất rất dễ tin lời người ta nói, đích thị một bé trai đơn thuần ( ngốc).

Đường Húc Hải làm thầy chỉ đạo của y, các loại tri thức truyền đạt cho đều bị Phó Sử Ngọ nghiêm túc đến cứng nhắc coi thành giáo điều, đóng vào sách luyện tập (trong đầu).

Lớp dạy bắn của Đường Húc Hải duy trì một buổi chiều. Buổi tối ăn xong cơm chiều, Đường Húc Hải rảnh không có gì làm nhận lấy trọng trách coi chừng Ôn Triệu Minh. Phó Sử Ngọ ngồi ở bên kia xe lăn của Ôn Triệu Minh, bắt đầu nghiêm nghiêm túc túc luyện tập tháo ổ đạn, gắn ổ đạn, không phiền không chán luyện tập hơn trăm lần.

Sau đó, y lại bắt đầu không ngừng luyện tập mở khóa, đóng khóa, lên đạn, tháo đạn…

Vòng đi vòng lại.

Làm Đường Húc Hải cắn đầu thuốc lá cũng nhịn không được ghé mắt, cứ cạch cạch cạch cạch hoài cả hắn nghe cũng thấy phiền! Phó Sử Ngọ cư nhiên say mê đến vậy hả trời (không có à nha!)?

Phó Sử Ngọ căng môi, buông ánh mắt xuống, biểu tình trên mặt bình tĩnh không gợn sóng. Từ lúc chào đời tới nay, chưa từng có lúc nào y học tập chuyên chú đến như vậy.

Tuy không xác định mình có thiên phú này không, nhưng cố gắng luyện tập luôn đúng mà.

Bất cứ chuyện gì đều sợ nghiêm túc, cố gắng luôn sẽ có hồi báo.

Đường Húc Hải thán phục, cho dù là hắn lúc tham gia quân ngũ cũng chưa từng thấy có người chăm chỉ luyện lắp ổ đạn mở khóa nòng hơn Phó Sử Ngọ!

Tối hôm đó, Đường Húc Hải mơ ác mộng đi đánh giặc cả đêm, càng ngủ càng mệt. Lúc thức dậy, hắn u oán nhìn Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ thì trả lại một ánh mắt nghi hoặc.

Nhìn ánh mắt lấp lánh mông lung không mang kính mắt của y, Đường Húc Hải yên lặng quay đầu, thế này kêu hắn phun lời oán giận kiểu gì đây? Nói y suốt tối cứ ngồi đó nghịch súng, mới làm hắn lâu lắm rồi mới mơ thấy cảnh chiến đấu ở bên giới hả

Nếu như nói tối ngày trước khiến Đường Húc Hải bước đầu lĩnh giáo độ nghiêm túc của Phó Sử Ngọ, vậy sáng nay hành động của Phó Sử Ngọ làm hắn hiểu biết, về sau nói gì với Phó Sử Ngọ nhất định phải chú ý uốn lưỡi trước khi nói!

Phó Sử Ngọ đứng giữa hầm trú, hai tay nắm súng, vẫn không nhúc nhích ngắm cái bia Đường Húc Hải dùng băng dán cá nhân dán trên vách tường.

Bia ngắm rất sơ sài, chỉ dùng giấy dán trên thùng nước xé xuống làm, tùy tiện dán hai miếng băng keo cá nhân làm thành hình chữ thập lên thôi.

Thế nhưng Phó Sử Ngọ có thể ngắm chuẩn cái chữ thập kia trọn cả tiếng đồng hồ không nhúc nhích.

Nếu không phải Đường Húc Hải xác định mắt của y còn đang chớp, còn hô hấp, hắn còn cho rằng trước mắt là một tượng sáp.

Ngón tay Phó Sử Ngọ đè cò súng, cho áp lực nhất định, nhưng lúc này đây, ngón tay kia không chút động đậy, vừa không bóp, cũng không thả ra.

Đường Húc Hải ôm cánh tay đứng một bên quan sát, lúc đầu thấy buồn cười, càng về sau càng ngưng trọng, mãi cho đến cuối cùng không thể không khâm phục.

Phó Sử Ngọ có khả năng tập trung rất đáng sợ, khả năng tập trung này, không quản làm chuyện gì, đều không có lý do không thành công.

Đường Húc Hải biết, sau này thuật bắn súng của Phó Sử Ngọ nhất định sẽ không tệ.

Lại một lát sau, Phó Sử Ngọ vẫn không bóp cò, Đường Húc Hải bắt đầu lo lắng, y sẽ không thật sự muốn ngắm đến mất đi ý thức mới thôi chứ?! cái đó không phải tân thủ nên tập a.

Phó Sử Ngọ vừa bắt đầu tập bắn súng, rất khó rất khó làm được chuyện này, hơn nữa áp lực đè lên thân thể và tinh thần cũng phi thường lớn.

Nhưng mà, khó được Phó Sử Ngọ đồng ý ra sức như vậy, Đường Húc Hải bất luận thế nào cũng sẽ không đi cắt ngang y.

Phó Sử Ngọ không biết làm vậy sẽ làm thân thể cùng tinh thần suy kiệt rất nhiều, nhưng y biết muốn ngắm đến ý thức đều biến mất, chỉ còn lại có mục tiêu là rất rất khó.

Y không phải mù quáng vừa bắt đầu đã làm như vậy, bởi vì không lâu trước y vừa trải qua loại trạng thái huyền diệu khó giải thích này!

Loại trạng thái bất khả tư nghị, ngay cả bản thân cũng biến mất, chỉ còn lại mục tiêu ngắm đến này trong cư xá nọ, dưới uy hiếp của alien, y đã từng cảm nhận được.

Phó Sử Ngọ không biết lúc ấy mình làm thế nào mà được, nhưng hồi tưởng tâm tình lúc đó, y hình như đã đụng vào tới ranh giới.

Quên chung quanh hết thảy, buông tất cả giác quan khác trên cơ thể, chỉ tập trung vào thính giác thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!