Đường Húc Hải có chút không hiểu, trước kia hắn vận động quá độ dẫn đến nhiễm trùng sưng tấy cũng không khỏi nhanh đến thế, đừng nói chi là lần này bị thương tới mấy lần.
Nhưng mà…
Đường Húc Hải ngẩng đầu nhìn Phó Sử Ngọ đứng bên người Ôn Triệu Minh giơ ống chích bơm thuốc bột, ánh mắt y dưới khúc xạ thấu kính lộ ra tia nhìn lạnh như băng, rất có khí chất lãnh khốc tàn nhẫn của bác sĩ sát thủ.
Đường Húc Hải đỡ trán, đừng nhìn cái điệu bộ lừa tình đó, kỳ thật y chẳng biết trị cái đếch gì hết?! Cuồng chích thuốc kháng sinh thôi!!
Theo cảm giác bản thân hắn, thuốc kháng sinh có lẽ đã dùng quá nhiều, nói không chừng chính vì thế mới khỏe nhanh đến vậy.
Nhưng mà, không quản Phó Sử Ngọ xằng bậy thế nào, y chung quy cũng là cứu mạng của hắn. Phần tình này, Đường Húc Hải hắn lĩnh!
"Thế mà mình chưa đi đời nhà ma, mạng mình thật dai mà." Đường Húc Hải lầm bầm.
"Anh nói gì?" Phó Sử Ngọ không nghe rõ, y quay đầu nghi ngờ nhìn Đường Húc Hải, ánh mắt xẹt hướng đến hắn.
Tóc gáy sau cổ Đường Húc Hải mách bảo hắn đừng nói nhiều, liền xua tay chối: "Không có gì! Ôn Triệu Minh thế nào?"
Kỳ quái, trước kia tuy ánh nhìn của Phó Sử Ngọ cũng lạnh lùng thản nhiên, nhưng không cảm giác dọa giết người đến vậy đâu? Hắn không hiểu ra sao nghĩ.
Phó Sử Ngọ nghi kỵ nhìn Đường Húc Hải, cũng dời đề tài nói: "Thoạt nhìn không tốt lắm, chờ một lát đo nhiệt độ cho ảnh rồi biết."
Một lát sau, Phó Sử Ngọ lấy nhiệt kế ra nhìn nhìn, mặt co mày cáu nói: "40 độ. Vẫn là 40, không hạ."
Đường Húc Hải an ủi nói: "Cậu cũng nói tôi sốt một ngày một đêm mới bắt đầu hạ nhiệt, Ôn Triệu Minh khẳng định không sao đâu."
"Chỉ mong vậy." Phó Sử Ngọ thở dài.
Đo nhiệt độ cho Ôn Triệu Minh xong, lại quay qua kiểm tra cho Đường Húc Hải luôn, đúng 39 độ.
"Tốt xấu gì cũng hạ 0,2 độ." Phó Sử Ngọ cười cười.
Đường Húc Hải tình trạng thế này, như thế nào cũng không thể đi ra ngoài. Dưới sự trông chừng của Phó Sử Ngọ, chỉ có thể thành thành thật thật dưỡng bệnh.
Khu cư xá nằm gần rạp chiếu phim đương nhiên có quái vật alien qua lại, thế nhưng cái rạp gần như bị vứt bỏ này thì rất hiếm. Đám Alien mấy lần đi ngang qua, vì đã có chút hiểu biết đối với hoạt động cư trú của quần thể nhân loại thế giới này nên chúng nó thò đầu thấy chiếc xe rỗng tuếch liền trực tiếp đi ra. Alien có trí thông minh nhưng chỉ số không cao, còn chưa giỏi tới mức biết đẩy SUV ra mở cửa coi thử.
Điều này làm ba người Phó Sử Ngọ dưới tình huống nguy cơ tứ phía này, chiếm được cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.
Cách rạp chiếu phim mấy km trên quốc lộ, con đường từng bị kẹt cứng kia, hiện trường tai nạn khiến bọn họ không thể đúng lúc rời đi, hiện giờ đã triệt để trở thành một chiến trường.
Tai nạn khiến đại lượng người xe bị lật, đưa tới không ít alien. Giao lộ này là con đường đi thông đến ngoại ô, đi những đường khác phải vòng qua rất xa. Quân đội đã đóng ở kho trung tâm không thể không phái người đến dọn hiện trường tai nạn, điều này tạo thành hai bên đối chiến.
Alien bị tiếng súng tiếng nổ kịch liệt bên này hấp dẫn, alien phía đông Vân thành gần như tụ hết tại đây.
Quân đội thấy vậy, dứt khoát lấy xác xe hơi chồng lên thành một công sự phòng ngự, bắt đầu cuộc ác chiến kéo dài tận ba ngày.
Quốc lộ không đi được, dòng người nghe tin ồ ạt về ngoại ô gần như bị vây khốn. Võ cảnh và cảnh sát chưa rút khỏi bảo vệ dân chúng chạy vào hẻm nhỏ trên phố, bị nhà chặn lại có thể đi liền đi, không thể đi liền vòng, gian nan hướng về kho trung tâm ngoại ô phía Đông.
"Bình bình bình!!!" Ba tiếng súng vang, một alien ré lên vung vẩy xúc tua ngã xuống, run rẩy không nhúc nhích.
Vị tinh anh của đội hình cảnh vừa nổ súng nhẹ nhàng thở ra, cả nam lẫn nữ nằm trên mái nhà thấy con alien đột nhiên xuất hiện đã chết, đứng dậy bật người nhào qua mái nhà khác.
Miêu Gia dùng sức kéo chiếc ba lô chứa cái laptop tâm can sau lưng, nghiêng ngả lảo đảo chen chúc trên rìa mái nhà.
Thế giới vốn không có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi[1]. Miêu Gia tận mắt nhìn thấy phiên bản hiện trường sinh ra.
[1] trích Lỗ Tấn
Mái nhà bọn họ phi qua là một căn nhà hoang rất lớn trong cư xá cũ, bốn phía không biên giới, căn bản không ai bắc thang cho họ trèo. Đám người vì sinh mệnh mà chạy như điên này cũng không sợ chút độ cao này, cứ trực tiếp nhảy xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!