Phó Sử Ngọ thật sự đang phát sầu!
Y không ngờ điều khó khăn nhất đều giải quyết được giờ lại bị vây khốn ở vấn đề cơ bản nhất này.
"Anh không! Tôi cũng không! Vậy làm sao bây giờ?!" Phó Sử Ngọ phát điên nói.
Đừng có vì không biết truyền dịch để Đường Húc Hải nóng chết vậy y có lẽ sẽ tức đến hộc máu mất.
Khóe miệng Ôn Triệu Minh run rẩy một cái, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh có thể tìm mạch máu thô nhất của anh ấy rồi đâm vào."
"Cho dù là thô nhất cũng chưa chắc tôi có thể đâm trúng." Phó Sử Ngọ thật không có năng lực này, hoàn toàn trái ngành rồi!
Phó Sử Ngọ kéo cánh tay Đường Húc Hải, sờ sờ tĩnh mạch hơi nhô ra trên tay hắn: "Sao nhỏ xíu vầy nè!"
Phó Sử Ngọ so sánh với cánh tay của mình chút. Cánh tay y đều là thịt nhũn, dưới da chính là một lớp mỡ, mạch máu lộ ra đều trung bình. Cánh tay Đường Húc Hải lại cường tráng hữu lực, tràn đầy cơ bắp không có chút mỡ thừa, chỉ có một lớp da mỏng bám vào, mạch máu cũng nhô lên nhiều hơn.
Cho dù dễ thấy hơn của y, nhưng không có nghĩa là y có thể đâm trúng phóc.
Trên thời sự nhiều lần đưa tin vì y tá đâm không trúng mạch máu mà khiến hai bên tranh chấp, ngẫm lại y tá chuyên nghiệp còn có khả năng đâm không trúng, đừng nói chi là y học ngành nghề bắn đại bác cũng không tới này.
"Không đâm mạch máu, trực tiếp đâm vào cơ không được hả?" Phó Sử Ngọ thương lượng hỏi Ôn Triệu Minh.
Ôn Triệu Minh lắc đầu: "Đây là truyền dịch chứ không phải tiêm dưới da. Nếu đâm vào cơ sẽ làm bầm tím, mà nếu đâm chéo căn bản không đâm vào da được đâu."
Phó Sử Ngọ lấy nhiệt kế trong miệng Đường Húc Hải ra, soi đèn mà nhìn, lập tức kinh hãi: "41°!"
Y buông nhiệt kế xuống, vội đến xoay vòng vòng: "Phải truyền dịch cho ảnh liền!"
Ôn Triệu Minh an ủi: "Đừng có gấp, anh có thể luyện trước một chút."
"Đâm vào đâu?" Phó Sử Ngọ lập tức nhìn anh.
Ôn Triệu Minh nhanh chóng lắc đầu nói: "Anh lấy ống truyền, tìm cái ống nào mảnh nhất ấy, tôi thấy y tá thường luyện tập như thế, nói là nó cũng có cỡ với mạch máu!"
Phó Sử Ngọ nghe vậy lập tức tìm ống truyền, y mở một bịch, rút ống ra.
Trên ống quả nhiên có một khúc ngắn nối với đầu kim đặc biệt mảnh.
Phó Sử Ngọ xoa xoa tay, kéo kim tiêm xuống, bắt đầu thử dùng kim đâm vào ống truyền.
Phải nhắm trúng đâm vào đúng ngay ống không lệch ra ngoài, đây cũng không phải chuyện dễ. Phó Sử Ngọ mấy lần dùng sức không đúng mà đâm quá mạnh.
Động tác của y càng ngày càng nhẹ, cũng học được cách nghiêng kim mà đâm vào. Sau khi làm thử hơn mười lần, động tác càng ngày càng thành thạo.
"Cũng được rồi! Cứ như vậy đi!" Phó Sử Ngọ nói.
Suy nghĩ chút, Phó Sử Ngọ tìm nước sát trùng, sau đó dùng bông gòn thấm vào chùi lên khuỷu tay của Đường Húc Hải.
Vốn mu bàn tay là nơi rất dễ đâm trúng, cũng tiện để người bệnh hoạt động, nhưng Phó Sử Ngọ cảm thấy chỗ này mạch máu rõ nhất cũng tương đối thô hơn một chút, có thể đâm trúng là giỏi lắm rồi để ý ở đâu làm chi! Cùng lắm thì trói chặt tay Đường Húc Hải không để hắn nhúc nhích.
Phó Sử Ngọ cắm một đầu ống truyền vào túi chất lỏng, dùng đầu dây lấy luyện tập kia treo lên ngọn đèn rồi thắt bịch nước biển vào, lấy một đầu kim khác ra.
"Bắt đầu!" Phó Sử Ngọ hít sâu một hơi, tập trung tinh thần cầm kim đâm vào khuỷu tay Đường Húc Hải.
Có lẽ do y luyện tập có tác dụng hoặc là vận khí tốt, tóm lại một phát liền trúng đích.
"Được rồi!" Phó Sử Ngọ ấn đầu plastic vào cây kim vui sướng nói.
"Dán băng dính vào." Ôn Triệu Minh nhắc nhở nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!