Phó Sử Ngọ thu dọn đồ đạc đi ra, Đường Húc Hải lại chưa ra khỏi cửa.
Chờ đến khi Đường Húc Hải thấy y một thân sơmi quần tây giày da đen đã triệt để không nói nên lời.
"Làm sao vậy?" Phó Sử Ngọ nghi hoặc nhìn hắn.
"Không có gì!" Đường Húc Hải nén lửa trong người. Đối với cái tên không biết thường thức này hắn đã lười chửi rồi, khó chịu cũng là chuyện của y.
Chờ đến khi hai người vào thang máy đi xuống gara, phát hiện trong gara có rất nhiều người của chung cư bọn họ.
Sắc mặt Vương Tử Bình không tốt đứng cạnh xe, giục người nhà của hắn lên xe.
"Đường Húc Hải!" Mắt Vương Tử Bình sáng bừng lên, hắn bước nhanh đi tới, nói khẽ với Đường Húc: "Anh theo chúng tôi cùng đi đi, trên xe tôi còn có một chỗ trống. Bây giờ là tình huống gì anh còn không biết sao…"
"Không cần, chúng tôi tự đi một mình." Đường Húc Hải cắt ngang lời hắn, Vương Tử Bình hiển nhiên cũng từ TV hoặc internet biết tình huống không ổn, hắn coi như thông minh biết đi trước khi trời tối.
"Không, anh có biết hiện tại đi nơi nào an toàn sao? Tôi biết một chỗ, ở ngoại ô…" Vương Tử Bình cực lực khuyên nhủ. Thân thủ của Đường Húc Hải ngày đó hắn thấy tận mắt, nếu không phải Đường Húc Hải đúng lúc đuổi tới, hắn cùng Liêu Khoa không biết sẽ thế nào.
"Không, tôi không đi một mình." Đường Húc Hải lại cắt ngang lời hắn.
Vương Tử Bình nhìn thoáng qua phía sau hắn, chần chờ nói: "Anh xác định anh mang theo hai người này có thể an toàn à?"
Đường Húc Hải chau mày, hai người nào?
Hắn vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Phó Sử Ngọ đang nói chuyện với ngưởi thân mang tàn tật đang ngồi kế bên kia, Ôn Triệu Minh.
Khoé miệng hơi giật giật, hắn gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn mang hai người họ theo, anh có thể cùng mang theo không?"
Vương Tử Bình lập tức không muốn.
Đường Húc Hải này thật không biết điều mà!
Hắn có một người bạn đúng lúc ở gần nơi quân đội cùng alien chiến đấu, khi quân đội rút lui hắn liền nhân cơ hội đi theo. Hiện giờ trong thành quái vật ngoài hành tinh tuy giảm bớt rất nhiều nhưng không phải không có, vẫn có khả năng gặp phải rất lớn.
Bạn của hắn miêu tả cho hắn nghe qua điện thoại rất dọa người, không có vũ khí, tay không đấu với loại quái vật này chỉ có đường chết thôi. Bản thân hắn còn chưa chắc chạy thoát, mà hắn còn có người nhà!
Kéo Đường Húc Hải cùng đi bất quá cũng vì thèm muốn thân thủ của hắn, muốn mượn sức hắn hỗ trợ bảo vệ người nhà mà thôi. Một mình mang một tên Phó Sử Ngọ coi như miễn cưỡng có thể đi, nhưng muốn mang thêm một gã tàn phế căn bản không thể đi phải ngồi xe lăn, thì chỉ liên lụy người khác thôi!
"Vậy… Xin lỗi xe của tôi hết chỗ rồi." mặt Vương Tử Bình lộ vẻ khó khăn, cười ha ha trở về bên người nhà.
Đường Húc Hải cười lạnh.
Hắn quay lại, đi đến bên Phó Sử Ngọ, chỉ thấy y vẻ mặt khó xử.
"Làm sao vậy?" Đường Húc Hải miệng hỏi Phó Sử Ngọ, ánh mắt lại nhìn Ôn Triệu Minh.
Ôn Triệu Minh lại thực bình tĩnh nói: "Tôi xin anh Phó giúp tôi."
"Không phải tôi không giúp anh, mà chuyện này tôi không thể làm chủ." Phó Sử Ngọ dùng ánh mắt bắn qua Đường Húc Hải xin giúp đỡ, đáng tiếc sóng mắt này lại không thể hiện vậy.
Lông mày Đường Húc Hải nhíu lại, nhịn khó chịu trong lòng xuống. Hắn cho rằng Phó Sử Ngọ là muốn hắn đồng ý quyết định của y.
"Chuyện gì?" Đường Húc Hải giọng điệu không tốt hỏi.
Ôn Triệu Minh dừng một chút, nhưng hai mắt vẫn nhìn thẳng hắn nói: "Tôi muốn xin anh dẫn tôi đến kho trung tâm ở ngoại ô."
"A?" lông mày Đường Húc Hải hơi nhướn, không ngờ hắn dùng thủ đoạn trực tiếp nhận lấy sóng vô tuyến của quân đội mới biết, nhưng người khác cũng có thủ đoạn khác. Tuy TV truyền ra tin tình hình quân đội chiến đấu bất lợi nhưng kho trung tâm ngoại ô thì không có mấy ai biết được nội tình cụ thể. Ai biết được nơi đó, sau lưng có bối cảnh cũng không chừng.
Vương Tử Bình tên này biết luồn cúi, nhưng Ôn Triệu Minh chui rúc trong nhà không giống người như thế, vậy nơi đưa tin cho anh ta rất sâu xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!