Chương 1: (Vô Đề)

Tai họa buông xuống ngay lúc Phó Sử Ngọ đang say giấc nồng.

Cho dù là ai mà liên tục tăng ca ba ngày, về đến nhà cũng sẽ ngủ đến tối tăm mặt mày như thế. Tiếng động bình thường không dễ đánh thức y, chỉ có nguy hiểm ảnh hưởng đến sinh mệnh mới khiến hệ thống sinh học tự động phản xạ, hay thường được gọi là: Trực giác dã thú.

Phó Sử Ngọ đột nhiên bừng tỉnh cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, thế nhưng ánh mắt mờ mịt của y còn chưa duy trì được vài giây, liền nhanh chóng nắm lấy cặp mắt kiếng trên đầu giường đeo vào. Chỉ trong nháy mắt bộ dạng vừa ngốc vừa đần nhìn dễ chọc ghẹo kia liền biến thành một tinh anh ánh mắt sáng quắc.

Tầm mắt khôi phục rõ ràng, đồng tử đột nhiên rụt nhỏ lại. Ngoài cửa sổ, bầu trời như bị ánh lửa thiêu sáng, Phó Sử Ngọ chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng, giật bắn cả người.

Y nhảy bật lên, bất chấp nguyên tắc phải thay áo ngủ ra mặc chiếc sơ mi ngay ngắn rồi mới ra khỏi cửa như thường lệ, mang bừa một đôi dép lê Phó Sử Ngọ liền chạy ào ra cửa phòng, "Ầm ầm ầm" đập mạnh cửa phòng đối diện.

Ở đối diện phòng y là một người đàn ông độc thân, thường được gọi là anh Ôn, nhưng vì thân thể tàn tật, Phó Sử Ngọ cũng không trông cậy anh ta có thể mở cửa ngay lúc nghe thấy tiếng động, vì thế liền lớn tiếng gào một câu: "Cháy!!!" Bỏ chạy hướng về phòng tiếp theo.

Liên tiếp một hơi đập cửa mấy căn phòng cùng tầng, Phó Sử Ngọ nhận lấy không phải nước mắt tri ân, mà là tiếng chửi rủa vang trời.

Tiếng mắng y phá giấc mộng đẹp vang lên liên tục, ghê gớm hơn còn có người ân cần thăm hỏi cả nhà của y.

Người tốt bị coi là lòng lang dạ thú, Phó Sử Ngọ cũng không phải thánh nhân dễ chịu nhục, tính ra y cũng coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi. Y xoay người liền muốn từ lối thoát hiểm chạy xuống lầu, cánh cửa căn phòng cuối hành lang đột nhiên mở tung.

Một người đàn ông phía dưới mặc một cái quần tắm biển, trên thân lại chỉ mặc có cái áo thun ba lỗ đi ra, ánh mắt cảnh giác quét qua. Khi nhìn thấy y, nhăn mày, khóe môi hơi căng thả lỏng xuống, phản xạ có điều kiện treo lên nụ cười trào phúng.

Phó Sử Ngọ cũng khựng người lại, như loài động vật nhỏ bị thiên địch nhắm vào cố xù đống lông mềm chẳng có chút tác dụng phòng vệ lên, lông mày lập tức nhướn lên.

Đường Húc Hải dựa vào khung cửa, lười biếng ngáp một cái. Theo động tác há miệng của hắn, lồng ngực vạm vỡ kia nhô lên lại hạ thấp xuống.

"Hơn nửa đêm không ngủ được, nổi điên cái gì đó? Không biết quấy nhiễu trị an là phạm pháp à?" Hắn há mồm ra chính là gai, thậm chí còn ôm tay, thần thái như đang xem náo nhiệt.

Bộ dạng không nôn nóng này, cho dù là Phó Sử Ngọ tự biết bình thường giao tiếp không tốt cũng nóng vội, y tức giận nói: "Anh còn thong dong[1] ở đây, không phát hiện cháy nhà hả? Không muốn chết thì nhanh chóng chạy thoát thân đi."

Chung cư bọn họ ở là cao ốc 32 tầng, Phó Sử Ngọ ở tầng 18, ngẫm lại ánh lửa đã hắt tới cửa sổ nhà y, cũng sẽ nhanh chóng lan lên đây. Bọn họ ở ngay khúc giữa, lên không được mà xuống cũng không xong, đúng là không dễ chạy thoát thân a.

Phó Sử Ngọ chỉ biết là lúc xảy ra hoả hoạn, tuyệt đối không thể ngồi thang máy mới tính từ thang bộ chạy xuống.

Đường Húc Hải ánh mắt quái dị nhìn y, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo: "Ha ha ha!"

Tiếng cười nhạo rõ ràng này khiến Phó Sử Ngọ cực kì buồn bực, liền muốn lướt qua cửa nhà hắn đi về phía trước cho xong.

Đường Húc Hải thấy y xụ mặt, cười nhạo thì cười nhạo vẫn mở miệng nói: "Cậu đừng giả khùng nữa, nếu thật là hoả hoạn lúc này cậu hẳn có thể ngửi thấy hoặc nhìn thấy khói rồi. Tòa chung cư này mà có cháy, vậy cậu có nghe thấy tiếng gì không?"

Phó Sử Ngọ khựng lại, Đường Húc Hải nói xong câu này, toàn bộ hành lang đều im ắng, rối loạn mới bị y tạo ra hình như cũng bình ổn lại.

Y không nghe thấy tiếng báo cháy, cũng không ngửi thấy chút mùi khói nào.

"Nhưng mà, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh lửa đỏ ngoài cửa sổ." Phó Sử Ngọ biện bạch nói.

"Cậu ngủ quá hóa đần rồi à?" ánh mắt Đường Húc Hải khinh bỉ nhìn y nói: "Tối không xem thời sự phải không? Chuyên gia nói đó là kỳ cảnh vũ trụ, hiện tượng tự nhiên, sẽ không gây nguy hiểm đến con người."

Phó Sử Ngọ lúc này thật sự ngây ngẩn cả người, mặt y lập tức đỏ bừng lên.

Y đã cảm thấy phản ứng của hàng xóm đều có chút gì đó là lạ, chắc thật sự không phải là hoả hoạn mà là hiện tượng tự nhiên cái tên đáng ghét này nói.

Phó Sử Ngọ quậy ra trò cười, cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, lại bị cái tên y không ưa này cười nhạo, thật hận mặt đất sao không nứt ra cái kẽ để y lập tức biến mất.

"Cậu em cũng quá dễ hoảng loạn rồi, phần tử trí thức gì kì vậy." Đường Húc Hải lắc đầu, thở dài nói, đâm mạnh dao cuối cùng vào Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ lập tức che mặt mà chạy, nhanh chóng lủi vào nhà mình.

Y sau khi chạy đến cửa, đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra.

Anh Ôn ngồi trên xe lăn chạy bằng điện, thần tình lạnh nhạt, ánh mắt nghi ngờ nhìn y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!