Thời gian nhanh chóng đã qua được một tháng, tiểu thiếu chủ vẫn không hiểu bài vở như cũ, đem toàn bộ thời gian học dùng cho việc tu luyện.
Đời trước, mới ba tuổi đã luyện "Nghịch Mạch Thần Công" nên cậu tất nhiên rất quen với việc này, hơn nữa còn có "Thuần Âm nghịch mạch chi thể", tốc độ tu luyện dĩ nhiên là tăng vùn vụt, mới một tháng ngắn ngủi đã đột phá thần công tầng thứ nhất.
Tầng thứ nhất Nghịch Mạch Thần Công giúp người luyện có được nội lực hộ thể, đao thương bất nhập, võ nghệ cao cường, cách không đánh vật (đánh từ xa) đều chỉ là tài mọn, lên tầng thứ hai cơ thể sẽ thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), có thể ba tháng không ăn nhưng tinh lực vẫn dồi dào; tầng thứ tư, nội lực mạnh nhất, dễ dàng "đào núi lắp biển
"; tầng thứ năm, rung chuyển trời đất cũng chỉ là chuyện nhỏ; tầng thứ sáu, bảy, tám càng không phải nhắc tới, mà cũng không thể hiểu hết được bởi trên đời chưa từng có ai đạt đến cấp độ cao như thế. Nhưng trong truyền thuyết miêu tả, tu luyện đến tầng thứ tám"Nghịch Mạch Thần Công
", người đó đã không còn được gọi là người, bởi có khả năng thọ cùng thiên địa, cùng nhật nguyệt tranh huy, là người mà phàm nhân thường xưng là…THẦN. Tiểu thiếu chủ cũng không hy vọng xa vời luyện được tới tầng thứ tám, bởi những ai đã chân chính luyện qua"Nghịch Mạch Thần Công" đều biết, càng về sau, đột phá "Nghịch Mạch Thần Công
"càng khó. Cậu dù dựa vào kinh nghiệm hai đời cùng bước đệm do thể chất đặc biệt của cơ thể thì khi luyện lên tầng thứ hai, ba, bốn, mỗi lần đều tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa còn phải trải qua khảo nghiệm sinh tử. Nếu không đánh lại tâm ma chính mình, kết cục chỉ có một chữ"chết".
Đời trước, cậu luyện ngày luyện đêm, lại nuốt vô số linh đan diệu dược, cũng chỉ luyện được tới tầng thứ ba, sau đó võ công liền trì trệ, không tiến được bước nào nữa.
Nếu không vì cậu công lực trì trệ, nhiều năm như thế vẫn không tăng được chút nào thì Tiêu Lâm cũng không quyết định hấp thu cậu sớm như thế.
Đời này, dấn thân vào một thế giới thái bình, lại có người nhà cùng bạn bè che chở, tiểu thiếu chủ đối với khát vọng biến cường đã không còn cường liệt như trước, tu luyện chỉ thuận theo tự nhiên, không hề yêu cầu tốc độ.
Tiểu thiếu chủ càng rảnh rỗi thoải mái, bọn người thường hay khi dễ cậu lại có chút nơm nớp lo sợ. Chính vì việc Phương Diệp thường hay thích trêu đùa Cung Lê Hân qua một đêm đã tiêu thất, Phương gia cũng yên lặng rời khỏi quân giới tỉnh A.
Ngày đó, Phương Diệp sau khi bị tiểu thiếu chủ uy hiếp, nội tâm càng nghĩ càng thêm bất an, cuối cùng không kiềm chế được sợ hãi, đem sự tình tự đầu chí cuối nói cho người trong nhà.
Người Phương gia nghe xong thì đại kinh thất sắc, việc Cung Lê Hân có trả thù hay không thì họ không xác định, nhưng lấy tính cách có thù tất báo của Tống Hạo Nhiên, Phương Diệp cùng Phương gia chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.
Phương gia hương khói không đông đảo (ít con cháu), cả dòng họ chỉ có độc đinh Phương Diệp, bọn họ nếu ngã sẽ không gượng dậy nổi, mà cũng không dám ngã, vì thế sau khi thương lượng cả nhà ngay trong đêm đó đã đưa Phương Diệp ra nước ngoài, Phương gia cũng lấy việc rời khỏi quân giới tỉnh A bồi tội với Tống Hạo Nhiên.
Trên đời này không có tường nào không có gió lùa, chuyện Phương Diệp rất nhanh bị bọn nhỏ trong quân giới biết được. Nay bọn họ nhìn Cung Lê Hân đều có chút sợ hãi. Quả nhiên, chó cắn người là chó không sủa, nhìn thì giống mèo nhỏ hellokitty nhưng cũng có lúc biến thành mãnh hổ ăn thịt người.
Vì thế, thái độ bọn họ đã cải biến lớn, hạ mình đi theo làm tùy tùng là điều không cần đề cập tới. Ở địa cung tiểu thiếu chủ cũng đã quen được người hầu hạ nên đối với những người này theo thói quen làm ra vẻ ta đây, sai sử vô cùng tự nhiên.
Mọi người thấy cậu khí độ bất phàm thì lại càng đối xử thêm cẩn thận.
Tiểu thiếu chủ sống càng ngày càng thư thái, rất nhanh dung nhập vào cuộc sống xã hội hiện đại, chỉ có việc không tìm thấy Phương Diệp khiến cậu có chút tiếc nuối. Bất quá tiểu thiếu chủ lúc ở địa cung nhớ nhất một câu, đó chính là "quân tử báo thù, mười năm chưa muộn
". Cậu lại vô cùng thích làm quân tử, ngày tháng còn dài, chắc chắn sẽ có một ngày cậu gặp lại Phương Diệp. (ờ cưng quân tử ghê =.=|||b) Nghĩ như vậy, cùng ngày không tìm thấy Phương Diệp, tiểu thiếu chủ liền đoan đoan chính chính viết tên Phương Diệp lên bình xuân dược mà cậu đã chuẩn bị tốt cho gã, cũng hảo hảo cất giữ chờ ngày"hoàn trả chính chủ". =))))
Lại qua nửa tháng, bên người tiểu thiếu chủ đã có thêm vài người bạn cùng lứa, mỗi lần nói chuyện với bọn họ cậu càng hiểu rõ thế giới này hơn, không hề có chút gì không hòa hợp.
Vô cùng nhàn hạ, tiểu thiếu chủ còn học được cách lên mạng, lên mạng tìm phim kiếm hiệp xem đã trở thành thú vui hiện tại của cậu.
Nhưng mà, yên bình quá lâu tất nhiên phải nổi lên chút gợn sóng, hôm nay sau khi tan học, cậu vẫn như cũ cùng Tống đại ca kề vai thân thiết vào nhà, liền thấy sắc mặt cha xanh mét, chị hai ủy khuất cùng vẻ mặt cau mày bất đắc dĩ của Lâm Văn Bác.
Không khí ngoài phòng khách vô cùng ủ dột, người hầu đều né ra xa không dám tới gần. Tiểu thiếu chủ buông cặp xách, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cung phụ, học bộ dáng phụ từ tử hiếu trên TV vỗ vỗ mu bàn tay Cung phụ, nhẹ nhàng nói,
"Papa, mọi người sao thế? Có chuyện gì từ từ nói, không cần sinh khí, sẽ không tốt cho sức khỏe."
Thích ứng cuộc sống sinh hoạt hiện đại, tiểu thiếu chủ lại vô cùng thích Cung phụ từ ái nhưng không hề mất vẻ uy nghiêm, nên không gọi ông là "cha" như trước, mà nhập gia tùy tục, đổi qua gọi thành "papa
". Tiểu nhi tử gần đây trở nên càng ngày càng nhu thuận, không như bình thường thấy mình liền trốn nữa, còn hay cùng mình nói chuyện phiếm, Cung phụ thấy cậu vẻ mặt mang lo lắng cùng an ủi liền thấy thư thái hơn rất nhiều, đầu ngập lửa giận cũng hơi chút bình ổn,"Lê Hân, mau khuyên chị con, mắt thấy chỉ còn nửa tháng là cử hành hôn lễ, thiệp mời cũng đã sớm phát xong, chị con thế nhưng lại nói không muốn kết hôn !
Quả thực là hồ nháo !" Cung phụ dứt lời, hung hăng liếc mắt trừng Cung Hương Di một cái.
Tiểu thiếu chủ kinh ngạc nhìn về phía Cung Hương Di, không biết phải mở miệng khuyên giải thế nào. Quan hệ của cậu cùng người chị này không có tốt đẹp như Cung phụ vẫn tưởng, ở đây đã được một tháng, cậu cùng cô một câu cũng chưa từng nói, còn hay dùng ánh mắt hận ý nhìn cậu khiến cậu thực vô cùng mất tự nhiên.
Tống Hạo Nhiên nghe vậy cũng tới bên cạnh Cung Lê Hân ngồi xuống, hướng Cung Hương Di ngồi đối diện trầm giọng nói,
"Hương Di, tại sao em muốn hủy hôn lễ? Có phải có chuyện gì không? Nếu có thì nói mọi người cùng giải quyết, đừng giữ trong lòng."
"Đúng vậy Hương Di, có chuyện gì thì nói, ba sẽ giúp, đừng mang chuyện chung thân đại sự ra đùa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!