Lục Vân thỏa mãn bước xuống xe, trên cổ còn ẩn ẩn vài hồng ấn. Linh Ngữ đi theo sau hắn sắc mặt ửng hồng, trên cổ cùng xương quai xanh lại càng dày đặc dấu hôn.
"Cậu thành thật một chút cho tôi, hiện tại không phải thời điểm ngoạn … !" Liếc nhìn tiểu hài tử lặng im trong lòng, Hạ Cẩn cắn môi, đem hai chữ "nữ nhân" xóa đi.
"Dạ, dạ Hạ ca, là em sai."
Lục Vân vội vàng nhận sai, thái độ thành khẩn, cuối cùng nhìn lên trời, thất vọng mở miệng,"Chẳng phải nói có trực thăng bay đến sao? Sao không thấy ?"
"Máy bay còn nửa tiếng nữa mới đến. Cung thiếu nghe được động tĩnh." Ngô Minh mở miệng giải thích. Lục Vân nghe vậy trên mặt liền lộ ra biểu tình vui sướng, chen giữa Linh Âm, ngồi cạnh Cung thiếu nịnh nọt.
Linh Âm và Linh Ngữ liếc nhìn nhau, con ngươi lộ ra thần sắc nghi hoặc bán tín bán nghi. Trực thăng xa như thế đã nghe được, không nói giỡn chứ ? Tôn Điềm Điềm và Tôn Kiệt ngược lại không hề hoài nghi, bọn họ đã từng nhìn thiếu niên ra tay, hiểu rõ thực lực của cậu, nếu cậu nói có thì nhất định không sai.
Hơn nữa, vừa nhìn là biết cậu là người khinh thường nói dối.
Mọi người lẳng lặng chờ đợi hơn hai mươi phút, từ bầu trời tối đen dày đặc đến nhìn không thấy sao truyền đến một trận âm thanh cách cách, từ xa lại gần.
"Đến rồi." Hạ Cẩn vừa nói vừa thêm củi vào lửa trại, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên, kích động nhìn lên trời, chỉ chờ lúc máy bay đến thì lớn giọng kêu cứu.
Vành tai Cung Lê Hân khẽ nhúc nhích, gương mặt lộ ra biểu tình ngưng trọng. Ngoại trừ tiếng cánh quạt gầm rú, cậu còn phảng phất nghe được trong đó âm thanh hỗn loạn, có động vật không minh bạch đang chạy đến gần bọn họ.
Từng gặp qua lão thử biến dị, Cung Lê Hân đã không còn khinh thường bất cứ sinh vật nào ở mạt thế. Nhưng trước mắt thanh âm quấy nhiễu bên dưới cánh quạt như có như không, cậu cũng không dám hoàn toàn xác định, chỉ có thể mở to mắt, gắt gao nhìn lên trời, đồng thời nắm chặt chủy thủ trong tay.
Trực thăng bay đến ngày càng gần, thấy lửa trại trên mặt đất, không đợi mọi người kêu cứu lập tức bay đến, nhẹ nhàng trên đỉnh đầu mọi người, cánh quạt thổi mạnh khiến tàn tro của đám lửa bay loạn chung quanh, tia lửa bắn tứ tung.
Kéo Cung Lê Hân gắt gao bảo hộ trong lòng, Hạ Cẩn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn trực thăng trên không, mấy người còn lại khó nén vui mừng, nhảy nhớt lớn tiếng la lên "Chúng ta ở đây !"
Chỉ chốc lát sau, một sợi dây thừng từ trực thăng được ném xuống, một bóng đén chuẩn bị tuột xuống.
"Lâm đại ca ?
"Màn đêm tối đen không ngăn được tầm mắt lợi hại của Cung Lê Hân, thấy khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của người tới, cậu không nhịn được nhẹ gọi một tiếng. Lâm đại ca ? Bọn họ là vì hài tử mà đến ? Hạ Cẩn thầm nghĩ, tâm tình vui sướng vì được cứu bất tri bất giác nhạt dần, trong lòng mạc danh phiền muộn."Không ổn !
Là con dơi ! Lâm đại ca cẩn thận !" Không đợi Hạ Cẩn hiểu rõ tâm tình khác thường của hắn, Cung Lê Hân đã thoát khỏi ôm ấp, dùng nội lực truyền âm thanh của mình đến Lâm Văn Bác, đồng thời nhẹ đá lên một miếng củi sắp cháy hết, đá thẳng về hướng Lâm Văn Bác.
Miếng củi xé gió bay lên, hỏa diễm lắc lư trong không trung, tựa như mũi tên, bay thẳng về phía bóng người trên không trung, tốc độ nhanh như chớp kia, vừa nhìn đã biết uy lực không nhỏ.
Cách sau Lâm Văn Bác vài giây, một bộ đội đặc chủng đang nắm dây thừng chuẩn bị nhảy xuống thấy người bên dưới gây rối bên mình liền dừng động tác lại, biểu tình kinh ngạc vạn phần. Ai ra tay sắc bén như thế a ? Xem miếng củi lửa kia như mũi tên bắn tới ? Hắn không nhìn lầm đi ?
Còn có, vì sao vô duyên vô cớ lại công kích bọn họ ?
Ngay một giây hắn đang tự hỏi, củi lửa đã bay đến trước mặt Lâm Văn Bác, hai bộ đội đặc chủng trên máy bay và phi công đều trừng lớn mắt, mắt không chớp nhìn bóng người đang treo giữa không trung.
Lâm Văn Bác nhìn "hỏa tiễn" bay đến trước mặt, trong lòng giật mình, vốn định tránh né, nhưng bên tai truyền đến rõ ràng tiếng Cung Lê Hân cảnh cáo, hắn liền nắm chặt dây thừng, đình chỉ mấy động tác dư thừa.
Củi lửa xẹt qua má hắn, tốc độ vô cùng nhanh, lại một chút cũng không hề làm cháy da hắn. Chêch lệch khoảng 0.1 giây, sau đầu hắn vang lên một tiếng kêu bén nhọn, nguyên lai, củi lửa là đập vào một điểm đen giữa không trung, hỏa tinh[đốm lửa nhỏ] văng khắp nơi, tựa như pháo hoa, rực rỡ lộng lẫy nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Trên người đốm đen kia mang theo mấy đốm hỏa tinh rơi xuống rừng hoang cách đó không xa, mà mọi người trên mặt đất đã trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời. Thứ kia nhỏ như vậy, lại tối đen như thế, Cung thiếu là nhìn được thế nào a ?
Còn có thể từ khoảng cách trăm mét, chống lại được cuồng phong từ cánh quạt trực thăng, đá miếng củi lửa trên mặt đất chuẩn xác vào nó như thế ? Có cần phải bưu hãn như vậy không ?
Lâm Văn Bác cũng kinh ngạc vạn phần, thậm chí quên cả việc đi xuống. Khoảng cách xa như vậy, lại thêm tiếng gầm rú từ trực thăng, hắn sao nghe được tiếng tiểu Hân cảnh cáo ? Còn có, người ra tay thật là tiểu Hân sao ? Loại thân thủ này, cũng không phải là thứ dị năng có thể làm được.
Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, thanh âm Cung Lê Hân lại truyền đến,"Lâm đại ca mau xuống dưới, trên không trung còn rất nhiều dơi."
Lâm Văn Bác không hề do dự, vội vàng nhanh chóng nhảy xuống. Trong quá trình hắn nhảy xuống, Cung Lê Hân không ngừng đá lên mấy miếng than củi, đánh rơi mấy con dơi ở gần, có ý đồ tấn công Lâm Văn Bác.
Than đánh vào người dơi, phanh một tiếng bắn ra vô số hỏa tinh thật nhỏ, đàn dơi hỗn loạn thê thảm thét chói tai, như một màn bắn pháo hoa rực rỡ kiểu mới.
Khói lửa văng tứ tung, theo đó là từng điểm đen một ngã xuống, hỏa tiễn vô hư, chuẩn xác không hề sai. Không riêng trên trực thăng, ngay cả người trên mặt đất từ lâu đã nhìn ngây ngốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!