Chương 30: Cứu viện

Trong quân khu đại viện, tay Cung Hương Di gắt gao nắm khẩu Desert Eagle[1], thần sắc túc mục ngồi chờ trên sô pha.

Đời trước, cô là cùng với Cung Lê Hân trốn dưới gầm xe hơi đợi hơn mười ngày, cuối cùng Cung phụ tìm được bọn họ, cô tin tưởng, đời này, Cung phụ đã sớm có chuẩn bị sẽ đến cứu viện ở đây đầu tiên.

Quả nhiên, vỏn vẹn mười mấy tiếng sau khi mạt thế bắt đầu, vào buổi tối, trên bầu trời bên ngoài vang lên tiếng cánh quạt của trực thăng cứu viện, chậm rãi đáp xuống sân bay gần đó, theo đó là tiếng súng, đại khái binh lính đụng phải tang thi nghe tiếng máy bay đuổi tới, hai bên đang giao thủ.

Cũng may quân khu đại viện quản lý nghiêm khắc, ít có người ngoài xâm nhập, lúc trước lại được Cung phụ âm thầm thanh lý một lần nên tang thi không quá nhiều, phần lớn đều là người nhà các sĩ quan hoặc người làm không nghe lời Cung phụ nói, thiệt hại không lớn.

Đợi tiếng súng qua đi, vạn vật đều yên ắng trở lại. Lại qua vài phút, một chuỗi tiếng bước chân đến gần Cung gia, sau đó tiếng gõ cửa vang lên ở cửa chính.

"Cung tiểu thư, Cung thiếu gia, chúng tôi là đội cứu viện Cung thủ trưởng phái đến, mời hai người theo chúng tôi rời khỏi đây."

" Ngoài cửa binh lính nôn nóng vừa gõ cửa vừa nói ra thân phận.

"Đi thôi!

"Cung Hương Di mở cửa ra, nắm chặt súng trong tay, hướng bốn người binh lính võ trang đầy đủ gật đầu nói. Bốn người thấy cô liền nhấc chân đi, vội vàng đuổi kịp, đi được mấy thước, một binh lính cảm thấy không đúng, chần chờ mở miệng,"Cung tiểu thư, tại sao chỉ có mình cô?

Cung thiếu gia đâu ?"

Cung Hương Di đầu không quay lại lạnh lùng mở miệng,

"Nó và tôi bị tách ra. Bây giờ biển người mờ mịt, biết đi đâu tìm? Đi thôi, về gặp cha tôi rồi bàn sau."

Cung Hương Di nói sai một chút, giờ chỗ nào là biển người mờ mịt? Rõ ràng là thi hải mờ mịt! Binh lính căn bản không có gan vào khu trung tâm tìm kiếm, nghe vậy chỉ có thể im lặng không nói, đưa Cung Hương Di an toàn rời khỏi đây đã.

Sắc mặt ảm đạm của Cung Hương Di bị bọn họ tự động lý giải thành cô đang lo lắng cho em trai mình, trên đường đi không còn có người dám mở miệng nói chuyện với cô sợ đụng đến chuyện thương tâm.

Trong cabin đã tập trung được mười mấy phụ nữ, lão nhân cùng tiểu hài tử, phần lớn đều là người nhà cấp dưới của Cung phụ. Mọi người thấy Cung Hương Di bước lên đều mở miệng chào hỏi, thái độ cung kính mang theo cảm kích.

Lúc trước nam nhân trong nhà đã nói tin tức này cho các cô, lúc đó bọn họ còn nghĩ Cung phụ là một lão hồ đồ, giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy may mắn cho trung tâm và cơ trí của nam nhân nhà bọn họ.

Cung Hương Di thần sắc thản nhiên gật đầu đáp lại, ngồi xuống chỗ mọi người đã sắp xếp, mặt vô biểu tình nhìn bóng đêm thâm trầm bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

"Cung Hương Di, người nhà Cung gia các người tại sao lại ích kỷ, đê tiện như thế! Tin tức lớn như thế chỉ nói cho quan viên của mình, sống chết người khác lại không quản? Nam nhân của tao, con tao bây giờ vẫn còn ở bên ngoài, sinh tử không rõ, mày phải đền mạng cho bọn họ!

"Một phụ nữ đang ngồi khóc trong một góc thấy Cung Hương Di bước đến, bỗng nhiên bạo khởi, có ý đồ muốn cào mặt Cung Hương Di. Hai binh lính đi theo bảo hộ thấy thế vội vàng đứng dậy muốn kéo người phụ nữ lại, lại không đoán được khẩu Desert Eagle trong tay Cung Hương Di đã đi trước một bước đặt ngay thái dương phụ nữ kia."Ngươi im lặng cho ta!

Chỉ cần là cấp dưới cha ta thì đều được thông báo ba ngày trước! Ta cũng không tin chồng ngươi sau khi về lại nửa câu cũng không nói! Là các ngươi chính mình không tin, còn chê cười, nay chuyện xảy ra trước mắt lại đổ hết lên đầu Cung gia, đến tột cùng là ai đê tiện!

Cung gia ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu cảm thấy không hài lòng thì lập tức đi xuống cho ta!"

Dứt lời, tay Cung Hương Di dùng sức, nòng súng băng lãnh áp chặt vào thái dương người phụ nữ.

Trong cabin ngoài trừ tiếng ồn ào của cánh quạt, không còn nghe thấy âm thanh khác. Sắc mặt mọi người trắng bệch nhìn Cung Hương Di tựa như Tu La, cảm thấy vô cùng xa lạ và sợ hãi. Phụ nữ kia cũng bị dọa lạnh run, nước mắt nước mũi đầy mặt, trong miệng chỉ còn tiếng giải thích xin tha thứ.

Cô cuối cùng vẫn là sợ chết, sợ bị Cung Hương Di bỏ lại.

"Hừ! Không muốn chết thì im liền cho ta!" Cung Hương Di thu hồi súng, xoa mi tâm nhắm mắt lại. Mọi người thấy cô thần sắc mệt mỏi, đều tự giác im lặng.

Cung Hương Di vừa rồi lãnh khốc vô tình, khí thế bức người, lưu lại ấn tượng trong lòng bọn họ vĩnh viễn không thể xóa nhòa, khiến bọn họ về sau đối Cung Hương Di vô cùng nhún nhường, tôn kính nhưng không dám thân cận.

Bốn chiếc phi cơ chở những người may mắn sống sót trở về đại doanh đóng quân an toàn, sau đó lại bay đi đón những người khác, cứ như thế năm sáu lần mới cứu hết toàn bộ.

Nhóm binh lính đứng quanh sân bay, có người đoàn thụ cùng người thân, ôm nhau mà khóc, có người người nhà gặp nạn mà vùi đầu khóc rống, tóm lại, đêm thứ nhất sau mạt thế đã định là một đêm mất ngủ.

Cung Hương Di nhíu mày, mắt không chớp xuyên qua đám người, mỉm cười đi đến chỗ Cung phụ, Lâm lão gia tử, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đang đứng chờ.

Lẻ loi một mình bước đến, cô lại lạnh bạc vô tình, lúc này không tránh khỏi có chút bồn chồn, không ngừng nghĩ nên ứng phó thế nào khi mọi người phát hiện Cung Lê Hân mất tích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!