Ba người Ngô Minh canh đến đúng 12 giờ đêm, Hạ Cẩn tỉnh lại không sai một giây. Hắn vừa đứng dậy, Cung Lê Hân cũng mở to mắt, mâu sắc trong trẻo, không có nửa điểm mơ hồ hay mơ màng khi vừa thức dậy.
Hai người nhận ca, đầu tiên là đi lòng vòng bốn phía, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng hống của tang thi, nhưng không có tang thi nào trèo vào được, tâm tình buộc chặt của cả hai mới thoáng buông lỏng, trở về sảnh lầu một ngồi xuống.
Hạ Cẩn bảo Cung Lê Hân ngủ thêm một giấc nhưng cậu liên tục vẫy tay nói "Không cần."
Tiểu hài tử vô cùng quật cường, vô luận khuyên thế nào cũng không được, trên mặt Hạ Cẩn không vui nhưng trong lòng lại càng thêm sủng cậu.
Rõ ràng đều là con cháu thế gia, nhưng trên người lại không có chút kiêu căng hay tùy hứng, so với Lục Vân thì quả thực một người trên trời, còn người kia dưới đất, làm người ta tĩnh tâm vô cùng.
Đại sảnh lầu một trống trải, tường xi măng màu xám, tỏa ra mùi bụi gay mũi. Trong tòa nhà không có gắn dây điện, tối đen một mảnh, chỉ dựa vào ánh sáng từ đèn pin nhỏ của Hạ Cẩn.
Đương nhiên, cho dù có gắn dây điện, bọn họ cũng sẽ không dám mở, tang thi mẫn cảm với âm thanh, có khi đối với ánh sáng cũng như thế.
Bóng đêm thâm trầm, bên ngoài tang thi tê hống ầm ĩ, trong sân ngược lại im lặng đến đáng sợ. Hạ Cẩn quay mặt lại nhìn tiểu hài tử, thấp giọng nói
"Tại sao em không cùng cha tới quân đội? Nếu không, hiện tại cũng không lưu lạc bên ngoài thế này."
"Có thể do sợ em tuổi còn nhỏ, sẽ càng làm ông thêm phiền muộn. Còn nữa, một đám người tụ tập trong quân đội, đao thương không có mắt, không bằng ở nhà sẽ an toàn hơn."
Cung Lê Hân vốn thông minh, thoáng nghĩ đã có thể hiểu dụng tâm của Cung phụ.
"Hừ!" Hạ Cẩn cười lạnh, vẻ mặt cực kỳ bất mãn, "Để em một mình ở nhà cũng kêu an toàn? Nếu là anh, lúc nào cũng phải để em bên người mới đúng."
Cung Lê Hân vẫy tay phủ nhận, "Không phải, chị em cũng ở nhà."
"Chị em ở nhà còn để em một mình ra ngoài?" Hai mày Hạ Cẩn lập tức nhíu chặt, sắc mặt so với bầu trời đêm còn đen hơn gấp mấy lần.
Cung Lê Hân gác cằm lên đầu gối, hai mắt buông xuống không nói gì. Cung Hương Di cố ý giấu diếm, cậu không hề oán giận với bất kỳ ai, đối phương như thế nào cũng là chị cậu. Huống hồ, cô chỉ mặc kệ không quản, chứ không tự tay làm tổn thương cậu, trước mắt vẫn còn trong phạm vi dễ dàng tha thứ.
Hai mi mắt tiểu hài tử hạ xuống làm cậu tựa như bóng ma dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn pin, đồng thời cũng che đậy tình tự trong mắt. Nhưng không hiểu sao, từ tư thế cuộn mình lại ấy, Hạ Cẩn lại có thể nhìn rõ sự cô đơn cùng thất vọng của cậu.
Nghe nói cậu cùng chị hai chỉ cùng cha, không cùng mẹ, cách nhau một tầng huyết thống, liền nghĩ rằng quan hệ bên trong không hề hòa hợp như bề ngoài thường thấy. Hạ Cẩn trầm mặc, sau đó đưa tay kéo tiểu hài tử qua, yêu thương vỗ vỗ lưng cậu, hai mắt ẩn trong bóng tối lóe ra hàn quang.
Ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp, nhưng ấn tượng của Hạ Cẩn về Cung Hương Di đã xấu đến cực điểm.
Không muốn nhắc lại chuyện làm Cung Lê Hân thương tâm, Hạ Cẩn hạ giọng kể lại không ít chuyện mạo hiểm hắn đã trải qua lúc làm lính đánh thuê cho cậu nghe.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đối với mấy loại truyền kỳ thế này luôn thấy hứng thú, Cung Lê Hân dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nghe vô cùng hào hứng.
Bất tri bất giác một giờ trôi qua, Hạ Cẩn dừng câu chuyện, lấy từ túi plastic 2 bình cà phê, một đưa Cung Lê Hân, một cho chính mình uống hai ba ngụm đã hết sạch.
Đúng lúc này, gã lang thang ngồi trằn trọc trong góc chậm rãi ngồi dậy, nhìn hai người ở xa liếc mắt một cái, rón ra rón rén tới gần chỗ Cố Nam và Mã Tuấn.
Đi đến chỗ phụ cận hai người, hắn quay đầu nhìn Hạ Cẩn và Cung Lê Hân lần nữa, thấy bọn họ chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề có động tác, lúc này mới khẽ thả lỏng, tay mò mẫm trong túi thực phẩm Cố Nam đặt trong góc.
Túi thực phẩm phát ra âm thanh sột soạt, gã lập tức cứng đờ, tầm mắt gắt gao nhìn hai người đang ngủ say.
Cố Nam xoay người nhưng không tỉnh, Mã Tuấn thì nằm ngửa, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngáy. Gã liền yên lòng, chậm rãi cẩn thận lấy một bịch bánh quy từ trong túi, sau đó trở về chỗ của mình, gấp gáp mở ra bịch bánh mà lang thôn hổ yết.
Trước mạt thế, nơi này vẫn còn là một mảnh thịnh thế phồn hoa, mặc dù không có nhà để về, nhưng tìm kiếm thức ăn hoặc ở ven đường hoặc ở thùng rác cũng đủ để lấp đầy bụng, gã cùng bạn đồng hành của mình ít khi chịu đói.
Gã ngủ đến khi cảm thấy mặt trời lên cao thì tỉnh lại, liền bị đồng bạn đã biến thành tang thi đuổi giết, thật vất vả sống sót qua một hồi kinh tâm động phách, đến đêm hôm khuya khoắt, gã đã đói đến bụng cũng dán vào lưng rồi, đồ ăn tới tay, động tác khó tránh khỏi có chút vội vàng, làm gây ra âm thanh rất lớn.
Gã lang thang không quan tâm nữa, vẫn lấy bánh quy vội vàng bỏ vào miệng, không hề sợ làm mình bị nghẹn. Cùng lúc đó, Cố Nam cùng Mã Tuấn lại bị tiếng bịch bánh đánh thức, nương theo ánh đèn pin, thấy ở một góc tối gã lang thang đang ăn ngấu nghiến, lập tức nổi giận đùng đùng.
"Mẹ nó! Lão tử liều chết đánh với đám tang thi đó lấy được đồ ăn, bản thân còn luyến tiếc động tới, ngươi dám thừa cơ nửa đêm ăn vụng! Lão tử đánh chết ngươi!"
Mã Tuấn vốn là người dễ xúc động, dễ nổi giận, nay vì mạt thế bùng nổ, tâm tình đã nôn nóng, bất an, lại thấy tên lang thang trộm đi đồ ăn bọn họ vất vả lấy được, nhất thời tức giận công tâm, xông đến đoạt lại bịch bánh quy, quyền đấm cước đá thẳng tay trút xuống tên lang thang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!